Đại phu nhân Lam Vân là người phụ nữ mà Hà Tranh yêu thương nhất.
Tuy rằng sau này ông có cưới thêm mấy vị phu nhân nữa do ý đồ chính trị thì Lam Vân vẫn luôn là người được ông sủng ái yêu thương hơn cả.
Khi nàng sinh hạ cho ông một thiên tài bé bỏng, nàng lại càng được ông công khai cưng chiều mà không một ai dám ý kiến phản đối.
Ngày mà nàng mất đi, ông như đã chết đi phân nửa.
Ông đã từng hận Thiên Phàm.
Nếu không phải quá đau buồn chuyện của Thiên Phàm thì có lẽ nàng đã không ra đi khi tuổi vẫn còn rất trẻ như thế.
Ông trốn tránh sự thật nàng đã ra đi bằng việc lao vào chiến trường.
Mỗi lần về nhà là lại lao vào phòng tu luyện ngày đêm.
Đã lâu lắm ông chưa dám đến Từ đường thăm Lam Vân.
Ông sợ phải nhìn thấy bài vị của nàng ấy.
Đã lâu lắm nàng không còn đến thăm ông trong những giấc mơ.
Ông nghĩ rằng chắc nàng giận mình rồi.
Cách đây ba năm, Hà Tranh từng cố ý để mình trọng thương, rồi còn từ chối để y sư chữa trị.
Ông muốn chết.
Khi ấy ông lại gặp Lam Vân trong mơ.
Nàng quay về trách ông sao lại không biết quý trọng sinh mạng của mình như thế, sao lại bỏ mặc đứa con của hai người? Hà Tranh như tỉnh giấc từ trong mộng mị.
Nếu cứ thế này mà ra đi Lam Vân nhất định sẽ không tha thứ cho ông.
Hà Tranh muốn một lần nữa tìm cách chữa trị cho Thiên Phàm.
Lúc ông trở về nhà, thằng nhóc đã không còn tỉnh táo.
Tâm trí nó lúc tỉnh lúc lại như kẻ điên.
Ông lại nghĩ cách chữa trị tinh thần cho nó.
Ông cho người tìm rất nhiều loại thuốc quý chuyên về chữa lành tinh thần gửi về nhờ đại phu nhân cho Thiên Phàm uống.
Nhưng ông không hề biết Thiên Phàm chưa từng được uống những thứ thuốc quý đó.
Ông không thấy bệnh tình thằng bé tiến triển còn tưởng không trị được.
Hi vọng chữa bệnh cho con càng thêm mong manh.
Cách đây hai ngày, chuyện náo loạn ở kinh thành truyền đến chiến trường.
Chỉ trong một ngày Phủ tướng quân phát tang cho Thiên Phàm, rồi ngay sau đó thằng bé trở về.
Không những vậy tinh thần còn minh mẫn, thậm chí còn tinh ranh hơn trước.
Ông vội vàng bàn giao lại công việc cho đứa con thứ hai, rồi trở về ngay trong ngày.
Bây giờ đối mặt với Thiên Phàm lại không biết phải nói như thế nào.
“ Rốt cuộc thì phụ thân muốn nói gì?”
Thật không ngờ khi đứa con tỉnh táo thì lại nhìn mình bằng ánh mắt chán ghét như vậy.
Hà Tranh không khỏi chạnh lòng.
Nhưng ông không thể trách nó.
Những hành động của ông không xứng làm một người cha.
“ Phàm nhi, ta biết giờ mình có nói gì cũng sẽ không đổi được sự tha thứ từ con.
Ta chỉ cần con biết rằng, ta sẽ dành nửa đời còn lại để giúp con khôi phục lại tu vi.”
Đôi mắt Thiên Phàm rung rung, hơi kích động.
Nhưng hắn chỉ đơn giản là ngạc nhiên khi ông ta vẫn còn cố chấp như vậy chứ không phải là cảm kích hay gì.
Đối với việc khôi phục tu vi hắn đã không nghĩ đến nữa.
Cứ hi vọng rồi sẽ thất vọng thì được gì chứ.
Chỉ là mất tu vi thôi mà.
Hắn cũng không phải phế nhân.
“ Thế nào cũng được.
Tùy người.”
Ánh mắt Thiên Phàm khi nói câu đó thờ ơ như không.
Hà Tranh cũng đã đoán được sẽ như thế nên không cảm thấy buồn phiền gì.
Ông hướng vào phòng trong, gọi: “ Ngươi ra đây đi!”
Một chốc sau, từ bên trong căn phòng phía sau xuất hiện một nam nhân.
Thiên Phàm kinh ngạc đến ngẩn người.
Đó là một nam nhân rất đẹp.
Đôi mắt hoa đào mỉm cười, lông mi dài quyến rũ.
Mái tóc bạch kim buông xoả.
Chỉ một lọn tóc nhỏ thắt bím lại tùy ý thả trên vai.
Y phục cũng là màu trắng.
Có thể nói từ trên xuống dưới của y thuần một màu trắng nhưng lại không mang đến cho người ta cảm giác ghê sợ, mà càng giống một đạo tiên nhân hơn.
Thoạt nhìn cứ tưởng là một mỹ nữ nào đó nhưng dáng dấp và trang phục rõ ràng là của một nam tử.
Thiên Phàm thầm tặc lưỡi.
Chắc hẳn là tên pede rồi.
Nhưng không phủ nhận là y quá đẹp đi.
“ Tam thiếu gia cứ nhìn ta chằm chằm như vậy khiến ta rất ngại nha.”
Thiên Phàm ho khẽ.
Hai má bỗng chốc ửng hồng.
Hắn cũng có muốn đâu.
Tại tên kia đẹp quá đấy chứ.
“ Phụ thân, người này là ...” Nhất Vũ liền hỏi
“ Hắn là Từ Minh, là y sư phục vụ trong quân đội của ta.
Ta đưa hắn về đây vì hắn nói muốn xem bệnh cho Phàm nhi.”
Thiên Phàm hơi ngạc nhiên.
Cái tên đẹp phi giới tính này là y sư à? Nhìn trẻ như đôi mươi ấy, có thể làm được gì chứ?
“ Y thuật của tại hạ không phải là cao siêu gì, nhưng cái cách mất đi tu vi của tam thiếu gia tại hạ cảm thấy rất quen.
Tựa như bị trúng độc vậy.
Tam thiếu gia không phiền nếu để tại hạ khám kĩ lại chứ?”
Thiên Phàm nhíu mày.
Chuyện hắn bị hạ độc dẫn đến mất tu vi thì chỉ mình hắn biết.
Ngay cả nguyên chủ cũng không phát hiện ra.
Vậy mà tên y sư này...Hắn cảm thấy người này không thể xem thường được.
Hà Tranh và Nhất Vũ nghe được điều này đều kinh ngạc đứng bật cả dậy.
Lâu nay bọn họ cứ nghĩ ngày đó Thiên Phàm bị như vậy là do ông trời đố kị người tài, thật không ngờ là bị hạ độc.
Kẻ nào táng tận lương tâm lại đi hạ độc với một đứa trẻ ba tuổi?
Ba người cùng vào phòng ngủ bên trong.
Lúc Thiên Phàm cởi lý y, một tiếng hít mạnh vang lên trong phòng.
Nhất Vũ không kìm được tức giận, nắm lấy chỗ vai không bị thương của Thiên Phàm, giọng nói có hơi run: “ Là kẻ nào đã làm đệ thế này? Nói đi! Đại ca sẽ thay đệ giết hắn.”
Thiên Phàm không trả lời ngay mà nhìn Hà Tranh, khẽ nhếch môi cười mà đáp: “ Phụ thân có nhìn thấy không? Đây là tác phẩm của con gái Vương phi yêu quý của người đó.”
Nhất Vũ kinh hoàng mở tròn mắt.
Cư nhiên lại là đại tỷ.
Hắn lén nhìn sang phụ thân đang đứng bên cạnh, quan sát thái độ của ông.
Đại tỷ Thanh Liên đã từng là niềm tự hào của Hà Tranh khi là nữ nhân mạnh nhất Hà gia từ trước đến nay..