Ta Xuyên Không Thành Tà Thần

Chương 96: Cứu người vì tiền?




Nhưng khi Quân Huyền hắn đối diện với một đao khủng bố lực lượng này, hắn lại không chút biến sắc nào. Ngay khi thanh đao chém xuống còn cách đầu hắn 30 cm thì hai ngón tay liền khua qua đầu một cái.

Thế là, một thanh đao to lớn cứng rắn trực tiếp bị gẫy làm đôi. Một nửa đao vẫn còn trên tay Tam Ca, một nửa thanh đao gãy bay ra xa một đoạn sau đó cắm thẳng xuống nền nhà gỗ.

- Sao…có…thể? Kiếm ý của ngươi lại đạt tới mức độ này? – Tam Ca gương mặt run run nhìn Quân Huyền, từ ngữ nói ra cũng ngắt quãng.

Quân Huyền hắn gương mặt vẫn bĩnh tĩnh nhưng nội tâm cực kỳ xao động. Kiếm ý là Tam Ca nói đến ở đây là gì, hắn hoàn toàn không biết. Ban nãy, hắn chỉ là muốn trang bức một chút. Hắn đặt cược vào kiếm hồn, khi thanh đao chém xuống là lúc hắn tụ thành kiếm hồn.

Sau đó, Quân Huyền hắn chờ khoảng cách vừa đủ liền chém ra để cản chiêu thức lại. Nếu thành công thì hắn hình tượng ở đây cũng cực kỳ ngầu. Nếu không chém thành công thì hắn đã có không minh thuẫn bên dưới làm tầng không bị thứ hai ngăn thanh đao chém xuống.

Quân Huyền có chút như cười mà không phải cười, âm lãnh nói:

- Bây giờ, để ta dạy dỗ làm ngươi không được phá hoại tiểu lâu.

Câu nói này, Quân Huyền hắn lấy câu nói của Linh Vân hay nói khi có một đám người nào đó vào Vân Hương Lâu ăn mà không trả tiền, chưa kể còn đập bát đũa gây sự, phá hoại.

Nhân lúc Tam Ca còn đang ngơ ngác không tin, Quân Huyền thi triển hồn kỹ huyền cấp hắn đổi được với Vân Lam. Hồn kỹ này có tên là Huyễn Ngọc Thủ. Quân Huyền hắn đã từng sử dụng ở tân sinh đại chiến, nhưng lúc đó là hắn mới tham ngộ được chút ít thôi a.

Huyễn ngọc thủ vừa thi triển liền biến bàn tay hắn trở lên trắng ngọc, có thể nhìn xuyên thấu qua. Sau đó, Quân Huyền thi triển thêm võ kỹ huyền cấp kết hợp, võ kỹ này là Quái Chưởng.

Quái chưởng vừa đánh ra liền nhắm vào bàn tay của Tam Ca. Một chưởng hư ảo nhưng rất hung hãn đánh tới tay của Tam Ca khiến nửa thanh đao hắn đang cầm trên tay theo đó mà rời xuống.

Mất thanh đao thì Tam Ca kia như mất át chủ bài. Quân Huyền hắn hiểu liền sử dụng quái chưởng đánh đến, tấn công liên tiếp.

Ầm…ầm…

Tam Ca cũng không hề chậm chễ, hắn lấy huyền lực ra đánh với Quân Huyền. Dù hắn mất thanh đao kia nhưng cảnh giới của hắn là Địa Huyền Cảnh thất cấp a, hơn Quân Huyền bốn cấp độ. Tam Ca lấy huyền lực của cảnh giới này ra đấu với Quân Huyền sử dụng quái chưởng vẫn như có chút cân bằng.

Quân Huyền có chút không ngờ tới, ngay sau đó hắn thi triển hỏa long phần thiên. Hỏa long phần thiên lần này Quân Huyền thi triển chỉ đơn giản là hỏa long phần thiên tầng một. Bàn tay hắn nắm lại thành quyền, hỏa long gầm thét ra bao bọc cánh tay.

Ngay sau đó, Quân Huyền hắn trùng điệp đánh tới Tam Ca không chút nương tình. Tam Ca như phát giác được độ cường hãn của hỏa long này, bắt đầu lùi lại một bước chân. Hai tay hắn đan chéo nhau tạo thành một tấm khiên thuẫn cho bản thân.

Oanh!

Hỏa long hung hãn theo nắm đấm của Quân Huyền đánh thẳng vào thuẫn Tam Ca tạo ra. Hai bên đối đầu cực gay gắt, dư âm tỏa ra xung quanh khiến người xung quanh bất giác phải lùi lại vài bước chân.

Thời gian không mất quá lâu kết quả đã hiện ra, thuẫn Tam Ca tạo thành bắt đầu xuất hiện vết nứt kèm theo âm thanh nhỏ “tách…tách…”. Chỉ qua vài hơi thở, khiên thuẫn cũng vỡ tan ra. Quân Huyền hắn không hề ngưng lại, lấy quyền hỏa đánh thẳng tới lồng ngực Tam Ca.

Thân hình Tam Ca dù vạm vỡ nhưng không thể đủ lực lượng để tiếp quyền này. Thế là, Tam Ca chính là bị một quyền đem đánh bay tới tường của tiểu lâu, bức tường cũng theo đó vỡ tan đổ lên người Tam Ca bao phủ…không rõ sống chết.

Quân Huyền sau khi đánh bại Tam Ca thì bước lên trước một cách lạnh lùng, ánh mắt nhìn chằm chằm đám đệ kia, bắt đầu hỏi: “Các ngươi còn muốn lên?”

Đám đệ không nói với nhau câu nào, tay buông mấy nữ nhân kia bắt đầu tính chạy giữ mạng nhưng Quân Huyền hắn tốc độ như thuấn di đồng dạng. Hắn xuất hiện cản đám đệ kia lại, miệng cười gian tà nói:

- Các ngươi cũng nên là đề bù một chút nhỉ?

Vì giữ mạng sống, đám đệ của Tam Ca liền lấy hết những thứ trong người có ra, tiền bạc hay những thứ có giá trị lớn hơn cũng liền đưa cho Quân Huyền, sau đó liền chạy đi một cách chối chết.

Quân Huyền hắn thu toàn bộ những đồ có giá trị hơn một chút hoặc những đồ liên quan tới tu luyện vào túi trữ vật. Còn tiền bạc, hắn liền đưa cho chủ tiểu lâu như tiền sửa chửa vậy.

Chủ tiểu lâu thì nước mắt dưng dưng miệng luôn tục cảm ơn hắn. Còn Quân Huyền hắn cười một cái qua chuyện, tiếp đến là cặp nam nữ này. Đồ đệ của một tông môn a…hẳn là trên người không ít đồ giúp tu luyện tốt.

- Hai ngươi nhờ ta cứu, cũng nên liền đưa chút gì đó chứ?

Đôi nam nữ đang uể oải nằm xuống cũng ngạc nhiên ra mặt. Mới một phút trước, hắn còn nam tử chính trực đánh bại Tam Ca để cứu nhiều người. Vậy mà bây giờ, hắn liền có thể đổi mặt, như làm vì tiền của hai người này.

Dù cả hai người đều là địa huyền, nhưng chỉ mới đột phá nên đều biết mình không phải đối thủ của người này. Đôi nam nữ cũng xót lòng đưa ra hai túi trữ vật. Trong túi còn chứa rất nhiều đồ quý giá đến mức khiến hai người nửa muốn đưa nửa muốn liều mạng giữ lại. Quân Huyền hắn cười cười, tay nhanh chóng khua qua một cái liền cầm nhẫn trữ vật vào trong tay.

Hắn dùng thần hồn kiểm tra một chút, xác nhận được túi này cũng là có phần giá trị, Quân Huyền hắn mới rời đi lên trên lầu.

- Tên này…

Đôi mắt nữ tử kia hẹp dài nhìn chằm chằm Quân Huyền, tay nắm chặt lại, răng có phần ngấu nghiến tức giận. Nhưng mà bây giờ, tình trạng bản thân này vô lực nên liền dứt khoát đứng dậy rời đi.

Mọi chuyện dần bình ổn trở lại, chủ tiểu lẫu cũng đứng dậy sắp xếp cho người của mình thu xếp một chút xong liền đưa vợ mình đi vào trong.

………....

Sáng hôm sau, tiểu lâu cũng đã dựng lại bàn ghế một cách sơ sài nhưng đủ để cho khách đến ngồi. Còn Quân Huyền, hắn thu xếp một chút đồ đạc bắt đầu đi xuống dưới lầu để chuẩn bị rời đi. Nhưng có điều hắn không ngờ tới là mỗi bước chân hắn đi xuống là mang theo nhiều ánh mắt nóng bỏng nhìn theo.

Quân Huyền có chút phòng bị qua ánh mắt, hắn liếc nhìn qua một cái thì ngạc nhiên ra mặt. Ánh mắt nóng bỏng nhìn hắn không phải là thế lực thù địch của Tam Ca kéo đến hay gì cả mà là ánh mắt của các thiếu nữ hôm qua được hắn cứu.

Có chút không ngờ tới mấy thiếu nữ này lại chưa rời đi mà ở lại đây như cố ý chờ hắn vậy. Nhưng mà, hắn còn có chuyện quan trọng hơn rất nhiều nên liền phớt lờ qua những ánh mắt trực tiếp đi xuống nơi chủ quầy ngồi.

Quân Huyền đến nơi mua chút đồ để chuẩn bị lên đường, cái hắn cần nhất ở tiểu lâu này có lẽ là vài bình mỹ tửu. Đồ ăn thì trên đường hắn có thể kiếm được nhưng mỹ tửu thì khó a. Chủ tiểu lâu lần này đưa cho Quân Huyền toàn những mỹ tửu lâu năm mà hương vị cũng cực kỳ đậm đà.

So với bình mỹ tửu hôm quả của hắn, đúng là khác xa một trời một vực. Chưa kể, những bình mỹ tửu này chủ tiểu lâu hoàn toàn không hề lấy tiền của hắn. Biết là chủ tiểu lâu vì ân tình của hắn hôm qua nên mới vậy, Quân Huyền cũng là dứt khoát rời đi.

Nhưng khi Quân Huyền vừa bước đi được hai bước thì chủ tiểu lâu thân hình gầy gò chạy tới trước, miệng như nghèn ngào nói:

- Ân công đợi đã, ân công ta biết điều ta nói ra có chút quá phận nhưng ta chỉ muốn xin ân công điều này. Chỉ cần ân công đồng ý thì cả tiểu lâu cũng là thuộc về ân công.

Quân Huyền có chút ngơ ra, sau đó cười cười đáp: “Ông chủ là có gì muốn nhờ vả sao?”

- Quả thực là vậy… - Chủ tiểu lâu dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Tôi có một tiểu nữ tử nhưng tư chất kém cỏi nên không có tông môn nào thèm nhận. Dù đã tôi bỏ ra không ít chi phí đút lót nhưng không thể, chỉ mong ân công có thể mở lòng thương thu nhận và dạy dỗ nó.”

Hắn nghe xong cười cười, thản nhiên nói: “Như vầy thì có thể để tiểu nữ của hai người học buôn bán như hai người là được mà, đâu cần phải bước chân lên con đường tu luyện vất vả.”

Ông chủ tiểu lâu chưa nói gì thêm thì người vợ bắt đầu đi ra, nhìn Quân Huyền rồi tiếp lời: “Đúng là sau khi bị tông môn khước từ thì đã định cho nó theo con đường của cha nhưng mà không được.” Nói đến đây, khóe mắt vợ chủ lâu có nước mắt như muốn chảy ra, nhẹ nhàng tự lau đi, bà nói tiếp: “Dù tư chất nó kém cỏi nhưng mà lại được trời phú cho nhan sắc, cũng vì nhan sắc này mà bị người trên Tam Ca nhìn trúng, đã ra ước định đợi đến khi nó 15 tuổi sẽ đón về làm trại chủ phu nhân.”

Quân Huyền nghe xong có phần hiểu ra vấn đề. Tam Ca dù chỉ là địa huyền cảnh thất tầng nhưng đã ở đây xưng tướng rồi, chưa kể người đứng được trên đầu hắn còn mạnh hơn nữa thì ở đây…hắn sợ là vương!

Nghe được hai người giãi bày, Quân Huyền hắn có chút động tâm, vẫn giữ nụ cười trên môi Quân Huyền nói:

- Hai người có thể gọi tiểu nữ của hai người ra đây được không? Ta sẽ xem thử.

Thấy Quân Huyền nói như vậy vợ chồng chủ lâu có phần mừng ra mặt, vội vàng vừa gật đầu vừa đáp:

- Được, được.

Sau đó, người vợ liền tiến vào trong như để gọi tiểu nữ của họ ra ngoài.