Ta Xuyên Không Thành Tà Thần

Chương 9: Thượng cổ công pháp!... Võ hồn thú hai




- Bất ngờ à? Ừm…Ơ? Ta quên thứ gì đó…Trời ạ! Ta quên không hỏi tên ngài ấy… – Hắn lúc này mới phát hiện ra hắn không hỏi tên người vừa ban pháp, ban một ân huệ, cơ duyên cực lớn cho hắn.

- À đúng rồi, Thiên Thư đại năng ơi, Thiên Thư có thể xác định đẳng cấp công pháp và khôi phục nó giúp ta không?

- Công Pháp này là Thượng Cổ công pháp bí truyền – Lại là giọng nói lạnh lùng của Thiên Thư vang lên.

- Thượng… thượng… cổ công pháp sao? Nó là gì thế? – Quân Huyền hắn tự hỏi với suy nghĩ: ‘ Nghe thượng cổ là đã thấy khủng bố, bá đạo rồi’. Rồi hắn nói tiếp:

- Không phải Thiên Thư bảo chỉ có 4 loại công pháp: Hoàng – Huyền – Địa - Thiên thôi sao? Sao giờ tòi ra thêm cái tôn cấp, thượng cổ công pháp này là sao? – Hắn quả thực không hề biết vì sao lại có thêm nhiều đẳng cấp công pháp đến vậy.

- Vốn dĩ, ta muốn chờ ngươi lớn mạnh rồi mới cho biết sau. Chứ giờ đẳng cấp này của ngươi còn quá thấp nhưng không ngờ lại có sự cố xảy ra ngoài ý muốn, đành phải tiết lộ vậy. – Thiên Thư nói như muốn thở dài rồi mới bắt đầu vào vấn đề Quân Huyền đang tò mò.

- Công pháp chia thành Hoàng – Huyền – Địa – Thiên – Linh – Tôn – Thánh – Thần và cuối cùng là Thượng Cổ, nhưng có những dị biến sinh ra khiến vẫn còn đẳng cấp sau thượng cổ. Binh khí, bảo vật cùng chia đẳng cấp như vậy.

- Công pháp ngươi tu luyện là tàn quyển Thượng Cổ, để ta giúp ngươi khôi phục vậy. – Vừa dứt lời, Thiên Thư lại có một loạt thông tin được phân tích rõ ràng truyền vào não hải Quân Huyền.

Thôn Hồn Quyết đủ thật ra là có 15 tầng đại hiện cho 15 cảnh giới của Hồn lực đầu tiên là:

Nhân Hồn Sư - tương đương với Nhân Huyền Cảnh của người tu luyện Huyền Lực

Địa Hồn Sư – tương đương với Địa Huyền Cảnh của người tu luyện Huyền Lực

Thiên Hồn Sư - tương đương với Thiên Huyền Cảnh của Huyền giả

Huyền Hồn Sư – tương đương với Huyền Hư Kỳ của Huyền giả

Linh Hồn Sư – Linh Sư tương đương với Linh Hư Kỳ của Huyền giả

‘Phải biết đến Hộ Quốc Công bên cạnh Hoàng Thượng có được tài nguyên địa bảo cũng chỉ có tu vi mới gần bước đến Linh Sư thì rõ ràng tu luyện hồn lực chưa bao giờ là dễ dàng cả’.

Bởi vì mỗi lần muốn đột phá cảnh giới hồn sư cần có hồn thú tu vi lâu năm phù hợp phá chốt chặn cuối cùng để đạt phá cảnh giới cao hơn. Nếu có được hồn thú tu vi cao thì hồn sư ấy sẽ cực mạnh nhưng tinh thần lực phải đủ lớn để chịu được tu vi của hồn thú đó.

Nếu không chịu được sẽ bị chính hồn thú phản hệ trong lúc đang hấp thu, phản hệ ngay trong thời khác quan trọng đương nhiên sẽ chết.

- Đây là ngũ đại cảnh giới đầu của Hồn Tu

Thiên Thư lại truyền một loạt thông tin vào não hải hắn.

Đầu óc Quân Huyền quay cuồng liên tục nãy giờ, hắn đã tiếp nhận quá nhiều thông tin trong một lúc. Khiến não bộ hắn vượt quá sự cho phép tiếp nhận thông tin rồi. Ở kiếp trước, cùng lắm là nhớ được tên mấy diễn viên JAV xinh xinh là cùng. Vậy mà bây giờ, trong một thời gian ngắn lại tiếp nhận nhiều thông tin như vậy, quả thật não hắn không chứa được.

Đang vừa cố nhồi nhét thông tin thì hắn chợt nhớ ra thứ gì đó, liền nói vang lên:

- A! Đúng rồi, thần bí tiền bối vừa nãy bảo tay trái ta còn có bất ngờ gì đó, ta đương nhiên phải khám phá.

- A..a…a…a…đây là cái gì gì thế Thiên Thư? – Hắn kêu lên khi vừa dơ tay lên thì một long ảnh hắc sắc bay lên.

Long ảnh hắc sắc cực kỳ chân thật như một chú rồng nhỏ vậy. Dù thân ảnh nhỏ bé thật nhưng sức mạnh đang ẩn nấp trong nó có vẻ không hề nhỏ.

- Ồ! Không ngờ lại là võ hồn thứ hai. – Thiên Thư trầm ngâm trong chốc lát rồi trả lời hắn, câu trả lời này có kèm chút sự ngạc nhiên.

‘Không ngờ rằng, hắn lại có được võ hồn thứ hai, tư chất mà bao nhiêu hồn tu thèm muốn.’

- Vậy, võ hồn này của ta là võ hồn đẳng cấp nào? Không phải lại là phế võ hồn chứ? – Quân Huyền hắn không hề biết mình đang sở hữu tư chất bao nhiêu hồn tu mong muốn mà lại đi quan tâm đến đẳng cấp võ hồn ngay lập tức.

- Đẳng cấp?…không rõ! Vì ta cũng không rõ về võ hồn thứ hai này lắm. Trong mật tịch thiên thư không hề nhắc đến nó. – Thiên Thư trả lời làm hắn vừa nghe, vừa cười lên ha hả.

- Không có? Vãi! Thế chẳng phải, đây đặc quyền của nhân vật chính sao? – Hắn vừa nói, vừa cười.

- Cái này…có long ảnh còn có màu đen tạm gọi là Long Hắc Sắc võ hồn đi. – Quân Huyền hắn nhìn võ hồn mà quyết định.

Từ lúc võ hồn thứ hai hiện lên, hắn liền quan sát không thôi…vì hắn mê rồng, mà võ hồn thứ hai lại là long ảnh nên hắn mải miết quan sát. Không chỉ như thế, long ảnh này còn có thêm hắc sắc làm hắn có chút cảm thấy võ hồn này không hề bình thường, mà còn có thêm chút bá đạo đang ẩn chứa trong nó. Chợt hắn nhớ ra thứ gì đó liền hỏi Thiên Thư.

- À đúng rồi Thiên Thư, ngươi nói xem tiền bối có biết ngươi trong cơ thể ta không?

- Không, ngươi yên tâm! Có điều ta muốn nhắc ngươi… - Thiên Thư nói nửa chừng làm Quân Huyền tò mò liền hỏi lại:

- Là điều gì?

- Điều ta muốn nhắc nhở là ngươi đừng để lộ ra võ hồn thứ hai của mình quá sớm. Trừ vào lúc nào nguy hiểm đến tính mạng thì mới lộ ra. - Thiên Thư trả lời điều hắn vừa hỏi.

- Tại sao? – Quân Huyền hắn nghe xong liền hỏi lại ngay lập tức.

Rõ ràng võ hồn thứ hai đang là đặc quyền của hắn, hắn còn định dùng để khoe trước mắt gái lấy le rồi dễ dàng tán gái. Mà đây, Thiên Thư cư nhiên muốn hắn không được để lộ. Làm sao hắn có thể chấp nhận được?

- Ngu thế! Nếu ngươi để lộ sẽ có người ghen tị, ganh ghét họ sẽ truy sát ngươi. Nhiều gia tộc có thể giết đoạt võ hồn. Nói chung để lộ sẽ nguy hiểm đến tính mạng ngươi. – Thiên Thư giảng giải.

- Ra là thế, cũng được…ta cũng không nên vì muốn tán gái mà chết oan. – Quân Huyền ngẫm nghĩ.

Quân Huyền hắn nghe Thiên Thư cảnh báo vậy liền bỏ suy nghĩ lấy le với gái, hắn cũng không muốn vì cưa đổ một cô gái mà chết đâu.

Hắn sau khi ngắm chán long hắc sắc võ hồn thì liền đứng dậy, thay bộ y phục khác và đi ra ngoài.

Chưa kịp ra khỏi phòng thì hắn đã đứng chết lặng vì ngạc nhiên. Sao hắn lại khác nhiên? Vì hắn vừa mở cửa ra định đi kiếm đồ ăn thì cũng đúng lúc mẹ hắn bê lên một canh gà hầm còn nóng chứng tỏ vừa nấu xong. Hắn ngạc nhiên vì sự quan tâm của người mẹ mỹ nhân này dành cho hắn.

Linh Vân nhìn thấy Quân Huyền bước ra liền hỏi:

- Con không sao chứ? Hôm qua, mẹ thấy con còn nằm dưới đất mà sao không nằm nghỉ thêm mà lại bước ra ngoài rồi? – Câu đầu tiên khi mẹ hắn nhìn thấy hắn là một câu hỏi quan tâm.

Quân Huyền thấy nàng hỏi vậy liền gãi đầu trả lời:

- À, con không sao. Con hồi phục lại rồi, cực khỏe luôn…mẹ có muốn thử không? – Quân Huyền hắn trả lời với ánh mất có chút gian tà làm Linh Vân không biết nên đối đáp lại sao nữa.

- Ta mới làm canh gà để giúp con hồi phục, con mau ăn khi còn nóng nào. – Linh Vân vừa nói, vừa kéo con nàng vào trong phòng rồi đưa bát canh gà nóng cho hắn.

Quân Huyền hắn dù bị kéo nhưng lại không có chút muốn phản kháng lại.

Hắn đâu có ngu mà phản kháng chứ, được mỹ nhân kéo sướng khỏi nói rồi, hắn đâu có dại mà từ chối.

Quân Huyền hắn đang đói lại được sẵn món canh gà hắn thích liền ăn không chần chừ. Nhưng đối diện, Linh Vân lại chăm chú nhìn hắn, không phải nàng muốn nhìn dáng vẻ hắn ăn xấu ra sao…mà là muốn chắn chắc xem con nàng hồi phục hoàn toàn chưa.

Quân Huyền hắn đương nhiên biết ý của nàng, nhưng nàng nhìn như vậy khiến hắn có chút ngại. Đang không biết xử lí ra sao thì hắn chợt nhớ ra chuyện gì đó quan trọng liền ngay lập tức nói với Linh Vân.

- Me, thời gian sắp tới con sẽ tới Khôn Lâm Chi Sâm luyện tập. – Hắn nói với vẻ mặt nghiêm túc làm mẹ hắn cũng ngạc nhiên với suy nghĩ: ‘Nó nghiêm túc khác hẳn nhỉ?’

- Nên có lẽ khoảng thời gian này mẹ không có con ở cùng, nên nếu có nhớ quá cũng phải cố chịu nhé. – Hắn quả thật nghiêm túc nhưng không quá ba giây sau liền trở lại với gương mặt gian tà.

Linh Vân nhìn gương mặt hắn và giọng điệu này liền cảm thấy mình quả thật đang suy nghĩ quá nhiều. Hắn thì làm sao nghiêm túc được chứ?