Ta Xuyên Không Thành Tà Thần

Chương 88: Thánh Giả Chi Địa




Trong hậu viện, lão già mặc hắc bào lấy hồ lô treo bên hông mình ra, lão vừa mở hồ lô ra một hương thơm của rượu tỏa ra nhè nhẹ nhưng cũng đủ cho người nào ngửi thấy được đều cảm nhận đây là mỹ tửu.

Nhấm nháp một chút rượu, lão nhân gia bắt đầu nói: “Tiểu tử ngươi ở tuổi này đã tu hành như vậy cũng không phải tệ ở trong đế quốc này cũng được coi là đỉnh tiêm đi.”

Quân Huyền có chút lắc đầu đáp: “Thiên kiêu chi tử đỉnh tiêm của đế quốc nhỏ bé thì có là gì? ”

Lão già cười cười: “Vậy mà có chút tự nhận thức về mình.” Uống thêm một ngụm mỹ tửu, lão già nói tiếp: “Quả thực với cảnh giới như ngươi muốn đoạt được cơ duyên là không thể!”

- Vậy là còn phải đạt yêu cầu khác sao? – Quân Huyền tò mò hỏi lại.

- Đúng vậy, ít nhất trong một năm trước khi nơi đó mở ra ngươi phải đạt tới Thiên Huyền cảnh thì hãy tham gia. Nhưng quan trọng hơn không chỉ riêng cảnh giới đạt được thiên huyền là đủ, ngươi còn phải vượt cấp chiến đấu được. Ít nhất là phải lấy được sơ kỳ thiên huyền chiến hậu kỳ thiên huyền. – Lão già bắt đầu nghiêm túc nói.

Quân Huyền trầm ngâm một lát, hẳn tiếp tục hỏi: “Nơi đó tiền bối nói là cơ duyên của ta sao? ”

Lão già gật đầu đồng ý như có phần thuận mắt hắn hơn, Quân Huyền hắn đã dám hỏi tới nơi đó cư nhiên như đã hạ quyết tâm đạt đến, nghĩ lại một chút lão nói tiếp: “Trong thiên địa rộng lớn này từng xuất hiện qua một thánh giả đại năng vấn lạc, thánh giả vấn lạc xuống một vùng đất, vùng đất đó liền khiến cây cối sinh nở, vạn vật phát triển thần tốc, nơi đó là Thánh Giả Chi Địa.”

- Cũng vì cơ duyên nơi đây cực kỳ to lớn nên dẫn đến rất nhiều tranh chấp của các kiều tử, vì vậy nên ngươi phải đạt tới thiên huyền mới được. Nếu ngươi đoạt được cơ duyên này sẽ có được Thánh Huyết của thánh giả, rất nhiều cơ duyên mở ra…có Thánh Huyết thì đạt đến Tôn Giả cũng là tương lai gần, thậm chí đạt đến Đế vương cảnh hay viễn siêu hơn là đạt tới….Thánh Giả ảo diệu.

Quân Huyền đầu óc xoay vòng vòng vì tiếp nhận nhiều thông tin, hắn ngẫm một lúc rồi hỏi lại: “Thánh giả…rốt cuộc là như thế nào?” Hai chữ Thánh giả vừa được nói ra liền khiến nội tâm hắn trấn động, cảm giác huyết mạch có chút sục xôi.

Lão già mặc hắc bào cười cười nói: “Chuyện đó đối với ngươi có chút xa vời, sau này ngươi có thể đạt được tự nhiên khác biệt. Ngươi chỉ cần biết người có thể xưng hai chữ Thánh giả trên toàn bộ thế gian này đều là phượng mao lân giác, cực kỳ cao quý!”

- Năm đó vị Thánh giả kia vấn lạc, thánh huyết và cốt nhục của hắn rơi trên mảnh đại lục này. Cũng vì vậy mà nói, Vũ Thiên đại lục này sở hữu một Thánh Giả Chi Địa.

Quân Huyền hắn cười cười, sau nửa ngày giảng đạo cuối cùng lão nhân gia cũng nói vào vấn đề chính.

Lão già mặc hắc bào tiếp tục nói vào vấn đề trọng điểm: “Cũng vì Thánh Giả Chi Địa này cực kỳ quan trọng nên các đế quốc trong Vũ Thiên đại lục ra sức bồi dưỡng anh tài để có thể đoạt được Thánh Giả Chi Địa đại tạo hóa.”

- Một khi nắm được trong tay Thánh Giả Chi Địa đại tạo hóa sẽ được “Ngũ Đại Thánh Tông” của “Ngọc Huyền Thiên” chú ý tới, đưa ngươi đi tu luyện.

- Ngũ Đại Thánh Tông? – Quân Huyền mơ màng hỏi lại. Về phần Ngọc Huyền Thiên hắn đã được mẹ hắn nói vài lần, Ngọc Huyền Thiên chính là tên của mảnh thiên địa rộng lớn này, Vũ Thiên đại lục chỉ là một phần nhỏ của Ngọc Huyền Thiên và Thiên Hỏa đế quốc hắn đang ở đây cũng chỉ là một phần của Vũ Thiên đại lục.

Hắn qua thông tin mẹ hắn đưa lúc còn ở Vân Hương lâu cũng biết ít nhiều nhưng lại chưa từng nói đến Ngũ Đại Thánh Tông lần nào nên hắn mảy may một tí cũng không hề biết về Ngũ Đại Thánh Tông này.

Lão già mặc hắc bào lại uống thêm chút mỹ tửu rồi cười nói: “Ngươi cấp bậc này không biết cũng phải, thậm chí trong đế quốc này người biết đến được Ngũ Đại Thánh Tông cũng không quá năm người đi. Bởi vì bọn họ là Ngọc Huyền Thiên Chúa Tể Giả, cấp bậc trong đế quốc này hoàn toàn không có cơ hội nào tiếp xúc.”

Nghe xong, Quân Huyền hắn cũng có chút cười khổ, cấp bậc mà Linh Hư không chạm được thì với hắn bây giờ là cũng không thể. Nhưng qua lời lão nhân gia này nói, Quân Huyền hắn biết Thánh Giả Chi Địa cực kỳ quan trọng, bao nhiêu đế quốc thèm nhỏ dãi đủ để cho thấy tạo hóa cấp bậc nào cơ duyên.

- Nhưng mà, sao Thánh Giả Chi Địa có tạo hóa lớn như vậy mà các cường giả Huyền Hư, Linh Hư lại không tiến vào? – Quân Huyền gương mặt cực kỳ khó hiểu, nếu là cường giả tiến vào thì tranh đoạt tạo hóa không phải dễ hơn so với để thiên kiêu chi tử tiến vào sao?

- Thánh Giả Chi Địa có Thánh Giả Chi Uy người càng có cảnh giới cao tiến vào sẽ càng bị áp chế mạnh mẽ. – Lão nhân gia uống tiếp ngụm mỹ tửu rồi nói thêm: “Nếu các cường giả kia không sợ bị một tiểu tử chém chết thì cứ tiến vào.”

Lão già nhìn chằm chằm Quân Huyền hỏi: “Thế nào? Có dám thử tới đoạt cơ duyên mà bao nhiêu người mong muốn này không?” Vừa hỏi, lão già như vừa cười cười mong chờ Quân Huyền đáp lại.

Quân Huyền hít một hơi thở sâu, đôi mắt nhắm lại như ngẫm thử. Bất giác hắn mở mắt ra, một tia quang sắc theo đó tuân ra. Hắn nhìn lão tiền bối kia, trịnh trọng ôm quyền thi lễ một cái:

- Cảm tạ tiền bối chỉ điểm.

Dù nói lão tiền bối này là cơ duyên của Tiểu Ly nhưng Quân Huyền cũng nhờ gặp được lão tiền bối này mà có cơ hội được chỉ điểm.

- Xem ra ngươi đã động tâm. – Lão già mặc hắc bào nhìn Quân Huyền cười híp mắt lại, câu trả lời của hắn quá thuận ý với lão.

Quân Huyền hắn cười cười đáp: “Một đại tạo hóa như vậy nếu ta không biết đến thì thôi đi, nhưng được tiền bối chỉ điểm mà không đi khác gì ngu dốt cực độ.”

Thánh Giả Chi Địa tại Vũ Thiên đại lục chính là cơ duyên lớn nhất, bao nhiêu đế quốc to lớn đều là thèm muốn nó, tất cả thiên kiêu chi tử đều muốn tranh đoạt như thế Quân Huyền hắn có gì mà lại không muốn tranh đoạt cơ chứ?

Đây là tạo hóa chi tranh chân chính!

Con đường tu luyện vốn gian nan hiểm trở, vô vàn khó khăn chỉ có cách mỗi lần tạo hóa giáng lâm, đem cường địch đánh xuống như thế mới có thể sừng sững ở thế giới chi đỉnh.

Lão nhân gia liền lấy trong nhẫn trữ vật ra một mảnh địa đồ của Vũ Thiên đại lục ném cho Quân Huyền. Quân Huyền hắn cầm địa đồ trên tay nhìn qua không khỏi sửng sốt, Vũ Thiên đại lục chỉ là một phần của Ngọc Huyền Thiên mà đã chứa trong mình không biết bao nhiêu đế quốc.

Theo Quân Huyền thấy trên bản đồ từ Thiên Hỏa đế quốc của hắn muốn đến Thánh Giả Chi Địa cũng là qua hàng chục đế quốc khác. Muốn đi qua được như vậy thì ít nhất cũng phải mấy tháng, có khi là nửa năm. Nói như vậy, Quân Huyền hắn chỉ còn thời gian trong nửa năm để tấn cấp Thiên Huyền.

Quân Huyền hắn quan sát Thánh Giả Chi Địa kỹ hơn, nơi đây được đánh dấu bằng một giọt huyết, địa hình nơi đó lồi lõm không chút bình thường.

Càng nhiều đế quốc trên bản đồ cho thấy sự tranh chấp Thánh Giả Chi Địa càng lớn, nơi đây kiều tử tụ tập, phong vân nổi lên.

Nhưng như vậy mới là thêm phấn kích, con đường tu luyện phải không ngừng mài rũa sao, mà các kiều tử kia chính là đá mài tốt nhất.

Quân Huyền ánh mắt nảy lên dũng mãnh chiến ý.

Lão nhân gia nhìn qua một màn cũng hơi chút gật đầu, lão lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một miếng ngọc bài ném cho Quân Huyền.

Quân Huyền vội vàng đón lấy, ngọc bài này có phần cổ lão, xung quanh hoa vẫn cực kỳ điêu luyện, chính giữa là một chữ màu đỏ “Ngọc”.

- Đây là…? – Quân Huyền nhanh chóng hỏi lại. Lão già mặc hắc bào chỉ hờ hững đáp: “Nếu ngươi có thể đoạt được tạo hóa của Thánh Giả Chi Địa thì hãy mang ra, còn không thì cũng đừng lấy ra chỉ tổ mất mặt.”

Quân Huyền cũng không hiểu rõ nhưng liền cất vào trong túi áo.

Lúc này, lão nhân gia mới uể oải đứng dậy, vươn vai mỏi một cái rồi nói: “Tiểu tử, ân tình ta đã trả. Hôm nay, liền muốn mang tiểu nha đầu rời đi nơi này.”

- Hôm nay liền đi sao? – Quân Huyền có chút không lỡ, ánh mắt hắn nhìn qua Tiểu Ly trong phòng nhỏ, có chút miễn cưỡng gật đầu.

Trong phòng nhỏ, Tiểu Ly đã thu dọn vài bộ quần áo đơn giản và một chút đồ rồi bước ra ngoài. Ánh mắt nàng và ánh mắt Quân Huyền nhìn nhau nhưng đều không nói lên lời.

Tiểu Ly gương mặt u buồn: “Quân Huyền, đệ nhất định, nhất định phải đến gặp ta đấy!”

Quân Huyền hắn tự tin đáp lại: “Tiểu Ly tỷ yên tâm, ta đã hứa rồi thì sẽ hoàn thành. ”

- Đi thôi. – Lão nhân gia dứt lời liền vung tay một cái liền có một huyền lực quét qua cuốn lấy Tiểu Ly thân hình nhỏ bé, sau đó hóa một vòng quang hồng, phóng vút lên tận trời.

- Tiểu tử, nếu ngươi không đoạt được tạo hóa của Thánh Giả Chi Địa, ta khuyên ngươi không nên đến tìm nàng nữa chỉ tổ thêm mất mặt thôi.

Lão nhân gia từ trên trời cao nói vọng xuống kèm theo một đạo tiếng cười phía sau truyền vào Quân Huyền.

Quân Huyền hắn ngẩng đầu lên nhìn theo đạo quang hồng kia tới khi nó triệt để biến mất. Quân Huyền hắn lúc này cảm xúc cực kỳ hỗn độn, hắn chỉ là người ngoài xuyên không tới nhưng không rõ vì sao cảm xúc lúc này lại là từ sâu thẳm thâm tâm con người hắn mà ra.

Hắn nhớ lại Tiểu Ly nhem nhuốc ngày nào, nhưng bây giờ nàng hiển lộ ra tư chất, ngộ tính cực kỳ thiên tài.

Có lẽ, đúng như lão nhân gia bảo tương lai của Tiểu Ly sợ rằng Quân Huyền khó đuổi kịp được.

- Lần sau gặp lại…phải chăng…người còn tình tan…? – Quân Huyền than lên.

Nhưng mà, Tiểu Ly có cơ duyên của nàng thì hắn cũng đã có được tạo hóa trước mặt chờ hắn nắm lấy.

Quân Huyền hắn tự dưng cười một cái, hắn tự nhủ: “Ta vẫn nên cố gắng hơn, không sau này lại đến tư cách đứng trước mặt nàng cũng là không có.”

- Thánh Giả Chi Địa…có vẻ rất thú vị…!

Quân Huyền cười nhạt một cái, đem bước chân bước ra ngoài, nơi này người quan trọng đã đi thì hắn cũng không hẳn là muốn đến nữa.

Tiểu Ly tỷ…hy vọng tương lai của tỷ rực rỡ!