Ta Xuyên Không Thành Tà Thần

Chương 123: Biến cố




- Một tiểu bối hiểu biết ít cũng muốn lên tiếng tranh luận? – Vị trưởng lão này nhìn Quân Huyền nhàn nhạt nói.

Nhưng mà, Quân Huyền lúc này đã như quỷ ảnh tới gần sàn đấu bước lên đứng chắn trước Tô Hồng Ngọc nhẹ nhàng nói: “Ta không lên tiếng tranh luận, ta lên tiếng chính là để bảo vệ nàng.” Vừa nói Quân Huyền vừa nhìn Tô Hồng Ngọc ám chỉ.

Trưởng lão này đôi mắt nheo lại nhìn Quân Huyền khàn khàn thanh âm nói: “Một tiểu bối vắt mũi chưa sạch cũng muốn làm anh hùng bảo vệ mỹ nhân.”

- Không được sao? – Quân Huyền nhàn nhạt đáp lại.

Cùng lúc ấy, trên sàn đấu xuất hiện một thân ảnh khác, thân ảnh này không ai khác ngoài gia gia Tô Hồng Ngọc. Gia gia nàng vốn muốn lên bảo hộ nàng trước tiên nhưng mồm mép lại không có tinh ranh như Quân Huyền nên vẫn chậm một bước.

Gia gia nàng bước lên cũng không bênh bên nào, đứng ở giữa lạnh lùng thần sắc, mãi sau vài giây đồng hồ mới lên tiếng: “Mọi chuyện chấm dứt đi, không cần truy sâu nữa.”

Vị trưởng lão kia vốn không bằng lòng định lên tiếng nhưng cảm nhận được uy áp đến từ gia gia Tô Hồng Ngọc có chút nhăn mặt. Cảnh giới của gia gia Tô Hồng Ngọc cao nhất Tô gia, uy áp cũng không phải tầm thường. Hừ lên một tiếng, vị trưởng lão liền dẫn Tô Như Vũ xuống dưới sàn đấu.

Diễn biến một màn này đã chứng minh Tô gia đệ nhất tông tộc tỉ thí là ai. Gia gia Tô Hồng Ngọc nhìn qua Quân Huyền cũng gật đầu một cái, sau đó tiến nhẹ lên nói với Tô Hồng Ngọc: “Phần thưởng liền được trao sau.”

Tô Hồng Ngọc gật đồng chấp thuận.

Sau đó, gia gia nàng cũng đi xuống. Quân Huyền cũng tính bước xuống theo thì Tô Hồng Ngọc chợt chạy lên nói vào tai hắn: “Lần này, cảm ơn người.”

Quân Huyền hắn cũng chỉ cười cười bước xuống không nói gì thêm.



Trời bắt đầu chuyển sang tối, Tô Hồng Ngọc trở về phòng trên gương mặt không thể không tỏ ra tia kinh hỉ. Trên miệng nàng cũng cười không có dấu hiệu muốn dừng. Mở cửa phòng bước vào, nàng nhìn thấy người đầu tiên chính là Quân Huyền.

Bấy giờ, Quân Huyền ngồi trên bàn uống nước nhẹ thưởng trà nhìn nàng cũng chưa vội mở lời gì.

- Sư phụ, người đi theo ta. – Tô Hồng Ngọc dứt lời liền dẫn Quân Huyền đi ra ngoài Tô gia.

Nàng và hắn thong dong bước đi dạo phố, một bầu không khí ngượng ngùng bao trùm. Cả hai người đều không nói với nhau câu nào.

Mãi đến khi tới một tiểu lâu, Tô Hồng Ngọc mới dừng lại cười cười nhìn Quân Huyền nói: “Sư phụ, chúng ta liền ăn tối ở đây a. Bữa nay ta mời người.”

- Được. – Quân Huyền cũng vui vẻ bước vào.

Một nam một nữ bước vào liền thu hút rất nhiều ánh nhìn. Nữ tử hồng y diễm lệ, gương mặt lộ ra tuyệt trần thiếu nữ khiến nhiều nam tử đứng ngồi không yên. Bên cạnh, một thanh tú nam tử, gương mặt có phần thư sinh học thức, bạch y trắng như tuyết phiêu động lòng người.

Hai người đi song song như kim đồng ngọc nữ khiến nhiều ánh mắt cả nam cả nữ đều nóng bỏng quan sát.

Tô Hồng Ngọc có chút ngượng ngùng nhưng bên cạnh Quân Huyền thần sắc vẫn như cũ thờ ơ không quan tâm. Nàng đi nhanh hơn một chút liền chọn một phòng kín đáo hai người tránh ánh mắt, tiếng nói xung quanh ảnh hưởng.

Bên trong phòng.

Quân Huyền ngồi xuống nhìn nàng nói: “Thiên cấp bảo vật đã đến tay?”

Đối diện, Tô Hồng Ngọc nhẹ gật đầu đồng thời từ nhẫn trữ vật lấy ra thanh bảo kiếm đó. Nàng nhìn thanh bảo kiếm với ánh mắt trìu mến, nâng như nâng trứng, cẩn thận lau lau thân kiếm.

Tô Hồng Ngọc cũng thu thanh kiếm lại, nhìn Quân Huyền với ánh mắt tràn đầy cảm kích. Nàng đoạt được thanh thiên cấp bảo vật này hoàn toàn nhờ Quân Huyền. Mà đơn giản nói, Tô gia có được thiên cấp bảo vật này chính từ Quân Huyền mà ra.

Tô Hồng Ngọc không có chần chừ, bắt đầu gọi món mở tiệc chiêu đãi sư phụ nàng một phen như một lời cảm ơn.

Buổi tiệc cũng tan, trời đêm lúc này cũng trở nên đậm hơn, Quân Huyền và Tô Hồng Ngọc cũng đang sải bước tiến về Tô gia.

Bất giác, trong thành xuất hiện dị biến. Một cột kinh thiên huyền lực được ngưng tụ chọc thẳng lên trời xanh, huyền lực tỏa ra bao ngập toàn bộ thành trì. Các cường giả trong thành ai cảm nhận được khí tức này cũng nhao nhao bước ra ngoài quan sát.

Cột thanh sắc huyền lực chọc thẳng lên trời này báo hiệu một điều có người đột phá Huyền Hư Kỳ. Mà cột thanh sắc đại diện cho mở ra thanh sắc huyền phủ. Dù tư chất này ở trong đế quốc không đáng là gì nhưng một huyền cảnh xuất hiện trong thành này nhấc lên rất nhiều phong vân sóng gió.

Quân Huyền theo Thiên Thư đưa vị trí liền xác nhận đó là Vương gia. Trên gương mặt hắn đột nhiên co lại, hắn phát hiện tình hình không ổn chút nào. Vương gia cùng hai gia tộc kia muốn ra tay với Tô gia đã lâu nay nhưng chưa có thời cơ tới.

Đến nay, huyền hư kỳ xuất thế tại Vương gia chính là bão hiệu sóng gió với Tô gia chính thức mở ra. Tô Hồng Ngọc cũng phát giác được điều gì đó không ổn liền nhìn Quân Huyền hỏi:

- Sư phụ, cái này là cái gì a?

Quân Huyền thần sắc nhanh chóng khôi phục, nhìn nàng đáp: “Huyền hư kỳ xuất thế.”

- A

Tô Hồng Ngọc kinh hô lên một tiếng. Từ khi sinh ra tới giờ, đây là lần đầu tiên nàng chứng kiến một người đột phá tới huyền hư kỳ. So với đột phá thiên huyền cảnh quả thực khác biệt một trời một vực. Đột phá Huyền hư kỳ bất giác còn tỏa ra uy áp đến mức tràn ngập tòa thành đủ để chứng minh khủng bố.

Thời gian không lâu sau, cột thanh sắc cũng dần thu nhỏ lại sau đó hoàn toàn biến mất trên bầu trời. Tô Hồng Ngọc gương mặt lúc này mới hết ngạc nhiên, nàng ngẫm nghĩ một lát chợt biến sắc.

Tô Hồng Ngọc ở nơi này nhiều năm đương nhiên biết rõ vị trí các gia tộc. Nàng vừa nãy vì chút thất thần mà không chú ý tới nơi đó là Vương gia tộc. Ý vị như vậy đã chứng minh lời đồn không hề sai. Vương gia quả thực có huyền hư kỳ sắp xuất thế mà hôm nay chính là ngày xuất thế.

Đối với tam đại gia tộc kia chuyện này đáng vui nhưng với Tô gia lại khác, Tô gia vốn cân bằng được thế cực trước đây đều là do tứ đại gia độc chỉ có thiên huyền. Giờ xuất hiện một huyền hư nhấc lên Tô gia bao lớn nguy cơ.

- Không ổn.

Tô Hồng Ngọc thần sắc lo lắng đỉnh điểm, nàng không chờ Quân Huyền nữa vội vàng chạy một mạch về Tô gia.

Quân Huyền đứng nhìn về nơi vừa đột phá kia, thần sắc lạnh lùng không đổi, miệng lạnh lùng nói qua: “Huyền hư kỳ - thanh sắc huyền phủ sao…?” Thanh âm rơi xuống, hắn cũng dần dần biến mất trong bóng đêm.

Trở lại Tô phủ, Tô Hồng Ngọc một mặt lo lắng chạy đi tìm gia gia nàng. Trên gương mặt nàng hiện hữu vẻ lo lắng sâu sa khó tả. Tới trước cửa phòng gia gia nàng, nàng cũng không còn giữ nổi bình tĩnh gõ cửa mà trực tiếp đẩy cửa vào.

Gia gia nàng nhìn gương mặt nàng như đoán được điều nàng sắp nói ra. Thật ra đây cũng là điều lão lo lắng. Chỉ mới ban nãy thôi, lão liền chứng kiến Vương gia có huyền hư kỳ xuất thế. Lòng lão nhân gia cất lên một tia đượm buồn. Bỗng nhiên, lão nhân gia lại trách mình tư chất không đủ nếu không cũng có thể đột phá Huyền hư kỳ bảo vệ Tô gia.

Chỉ là bất quá, lão nhân gia này không biết Vương gia huyền hư kỳ kia tư chất cũng thế chẳng qua được cung cấp nhiều nguyên liệu trân quý nên mới đủ sức đột phá.

Thở dài một hơi, lão nhân gia nhìn Tô Hồng Ngọc cất tiếng:

- Không cần phải kể sự tình, mọi việc ta đã biết. Dứt lời, lão nhân gia càng thoáng hiện lo âu hơn.