Ta Xuyên Không Thành Tà Thần

Chương 1: Xuyên Không




- Bạch bạch bạch… Ưm… á… - Âm thanh nhỏ nhẹ đều đều và phát ra liên tục trong phòng một thanh niên ế lâu năm, phòng của một thanh niên mê truyện, mê hentai chính hiệu.

Trong phòng đang diễn ra cảnh song tu cực kỳ kịch liệt của một cặp trai gái, song tu cực mạnh khiến rung chuyển toàn bộ giường. Cảnh song tu đấy là nói cảnh trên màn hình máy tính. Còn phía đối diện màn hình máy tính thì thanh niên ế vừa xem, vừa waytay với chiếc quần lót đen xì của chị hàng xóm.

- Ta raaaaa …“phụt…phụt…” - Đó là âm thanh cuối cùng vang lên trước khi thiếp đi sau một ngày hắn ra bảy lần.

………

- Aaaaa… sảng khoái! Lâu lắm rồi, ta mới ra nhiều thế. – Hắn mắt mở, mắt nhắm, miệng vẫn còn ngáp dở những vẫn cố nói về cảm nhận sau lần ra vừa nãy.

Bỗng dưng, hắn cảm nhận được có gì đó hơi khác lạ, mùi trong căn phòng hắn đang ở tự dưng có chút khác với phòng hắn bình thường. Hắn liền lấy tay dụi dụi mắt và cố mở to mắt để nhìn xung quanh thì liền ngạc nhiên thốt lên:

- Ơ! Ơ! Cái gì thế này? Ta… đang ở đâu đây? Mà y phục ta đang mặc này là y phục cổ trang sao? – Hắn thủ nhìn y phục mình đang mặc liền ngẩn người nói.

Dừng lại một lát, hắn tiếp tục thốt lên: “Sao…sao…tự nhiên tay chân ta lại ngắn lại thế?” – Vừa nhìn hết thử y phục hắn phát hiện ra một điều cực kỳ kinh thiên động địa đó là…tay chân hắn tự co lại rồi?

Khúc mắc trong lòng tràn đầy, hắn ngồi dậy, đơ ra tự hỏi:

- Rốt cuộc chuyện này là sao?

Nương theo ánh mắt ngạc nhiên vạn phần hắn lại lần nữa khó tin nói: “Mà kia là gương đồng? Oái! Thời đại này phải dùng gương bằng thủy tinh mà sao đây lại dùng gương đồng? Lạ lùng!”

Nhìn kỹ vào gương đồng, hắn phát hiện ra dung mạo đã thay đổi. Dung mạo hắn lúc trước đúng là có phần soái ca thanh tú nhưng do cuộc sống chèn ép, hắn trở nên ốm yếu hơn chút nên gương mặt tiều tụy khó toát được vẻ soái ca ra. Nhưng bây giờ, hắn lần nữa quan sát lại dung mạo này vội thốt lên:

- Ơ! Dung mạo này…cũng đẹp được một phần của ta lúc trước đó. – Hắn xoa xoa cằm của chính mình tự nói sau đó quan sát kỹ hơn hắn không ngờ tới là dung mạo này lại sở hữu mái tóc có màu đỏ đỏ hồng hồng, rất đặt biệt. Mà mái tóc cũng được cắt ngắn, chăm sóc cẩn thận cộng thêm gương mặt có phần thanh tú nên nhìn rất ưa mắt.

- Vóc dàng nhỏ nhắn này là thân hình một đứa nhóc mười mấy tuổi à?

Hắn nhìn y phục, sau đó thân thể tự đoán đoán ra tình trạng của mình bây giờ.

- Mà khoan, y phục cổ trang, cộng thêm gương mặt này, thân hình này cả căn phòng biến đổi lớn như vậy…Chả nhẽ, ta bị bắt cóc rồi đóng mặt nạ quay phim sao? Đeo mặt nạ là muốn che đi khuôn mặt đẹp trai của ta hay là không muốn ta nổi tiếng?

Tự ảo tưởng trong giây lát sau đó hắn quay trở về thực tại hắn phát hiện. Sự thật chỉ có một đó là: “Hắn xuyên không rồi?”

Sau đó, hắn lại tự hỏi:

- Vậy, ta đang ở trong cơ thể của ai đây?

Tưởng chừng là câu hỏi vu vơ sẽ không ai đáp lại hắn nhưng bỗng dưng trong đầu hắn lại có một thanh âm nhỏ nhẹ vang lên:

- Trần Quân Huyền! – 16 tuổi!

Vừa nghe được tên, hắn liền cười cười nói:

- Trần Quân Huyền? Vậy là cùng tên với ta à? Như vậy, ta xuyên không rồi?

Sau đó, hắn liền nhớ lại những trường hợp xuyên không như này vốn chỉ xuất hiện trong truyện hắn hay đọc, không bao giờ hắn lại ngờ tới được…hắn lại có cơ hội xuyên không!

Bất quá, hắn phát hiện hắn vừa bỏ qua thứ gì đó liền hỏi lại: “Có gì đó sai sai này, ai vừa nói chuyện với ta thế?”

Trong đầu hắn lại vang lên thanh âm tương tự đáp: “Vô Tự Thiên Thư” một vô thượng bảo vật dạng lưu trữ thông tin ai có được thiên thư là sở hữu được sự hiểu biết lớn nhất của thế gian.

Nghe xong, hắn cũng cảm thấy giọng nói đang khoa trương muôn phần, sự hiểu biết lớn nhất thế gian? Đang đùa mà lại nói thật đến vậy. Nhưng mà, hắn cũng không thể không tự cảm thán lên:

- Ra thế, vậy đây không phải là đặc quyền của nhân vật chính sao?

Ngẫm một chút, hắn lại cười lớn ha hả lên:

- Có được sự hiểu biết lớn nhất sao?

- Có được sự hiểu biết lớn nhất trong tay…ta không vô địch! Thì ai vô địch?

Nhưng mà, tiếng cười hắn còn chưa đứt thì cánh cửa phòng bật mở ra. Một thanh y nữ tử vội vàng bước vào, nữ nhân này có dung mạo xinh đẹp tuyệt trần. Nhưng mà dung mạo ấy lại toát lên hàn ý lạnh thấu xương nhưng mà lại tan bớt đi bởi sự lo lắng hiệu hữu. Nàng có một thân hình cực kỳ chuẩn, sinh cơ nở rộ, đôi chân thon gọn bước nhanh vào. Ngọc thủ nàng giang rộng ra ôm trầm lấy Quân Huyền đang ngồi đó vội nói:

- Huyền nhi con tỉnh lại rồi sao? Con không sao chứ? Sao lại cười một mình thế?

Nàng vừa hỏi đã hỏi dồn dập thể hiện sự quan tâm ngập tràn. Nhưng mà, Quân Huyền hắn ngơ ra hỏi:

- Nữ nhân này là ai đây? Làm như quen ta lắm sao? Mà tự dưng lại gọi ta là thân quen thế?

Đúng lúc đó, có tiếng đáp trả vang lên trong đầu hắn: “Chu Linh Vân – mẫu thân của Trần Quân Huyền, là bà chủ Vân Hương Lâu.”

Rồi lại thêm một đoạn kí ức truyền thẳng vào não hải hắn, hắn vì oai phong trước mấy bằng hữu, hiên ngang xung phong đi vào hang động kỳ dị, âm u mới được tìm thấy khi chơi.

Quân Huyền hắn anh hùng rơm tiến tới trước hang động, dơ tay đẩy mạnh cánh cửa đá to ra. Kỳ lạ một điều là lúc mấy bằng hữu hắn gộp sức đẩy thì đều không rung chuyển được một chút xíu nào. Vậy mà bây giờ, hắn mở cửa hang động này còn chưa đến hết lực đạo thì cửa đã tự mở.

Điều này làm những người bằng hữu của hắn bên ngoài ngạc nhiên cực độ, còn hắn bây giờ đang cực kỳ vui trong lòng vì được thể hiện với gái nên cứ dương dương đắc ý đi vào trong.

Nhưng khi hắn vừa bước vào hang động thần bí đó thì cửa động đóng lại đến lúc này, hắn mới dần cảm giác sợ vì nơi đây quá tối tăm đi, không hề có một tia sáng nào lọt vào, không hề có một tiếng động kêu lên, đến cả một con muỗi vo ve cũng không có nữa.

- Lúc đó, tôi tưởng thế là ngầu. – Hắn ôm đầu hối hận vì vừa nãy oai quá trớn lên giờ đang hối hận cực độ.

Trong không gian tối tăm, âm u đấy, Quân Huyền hắn bước vào nhẹ nhàng. Nhưng không gian tối quá, hắn bị vấp ngã mất lần mới đến được nơi chính giữa hang động, nơi có được một tia ánh sáng chiếu xuống.

Đang vui mừng vì hắn có lẽ đã chinh phục được hang động khủng bố này, khủng bố vì sao? Vì lúc mới vào cửa vẫn còn chưa đóng lại, hắn kịp đảo mắt nhìn thử thì nhìn rõ nét rồng phượng được khắc lên trên phiến đá cực kỳ điêu luyện, ảo diệu nhìn cứ như là thật, cực kỳ sống động.

Tiếc là hắn vì quá vui mừng cộng thêm tuổi trẻ non dại không có chuẩn bị gì cả mà chạy nhanh tới nơi có ánh sáng rõ nhất thì hắn chợt bị vấp ngã.

- Uỵch. – Âm thanh vang lên khi cả người hắn ngã xuống.

Đúng lúc cả người hắn ngã xuống thì đôi bàn tay kia mới vô thức cứa vào một phần nào đó rất sắc bén cạnh nơi ánh sáng chiếu xuống. Khi máu hắn chảy xuống thì liền hang động biến đổi rung chuyển khủng khiếp. Độ rung chuyển của hang động bây giờ còn có thể khiến một cường giả đứng không vững nữa.

Dù hang động rung chuyển cực mạnh bên trong nhưng bên ngoài lại không có chút ảnh hưởng. Cảnh tượng bên ngoài quan sát được có lẽ vẫn chỉ là cửa lớn hang động đang đóng kín.

Máu hắn chỉ chảy ra một phần nhỏ nhưng chảy vào những khe nhỏ khiến cả khe nhỏ đó bùng sắc huyết. Cả hang động vốn đang tối tăm liền bừng sáng rực rỡ như được đánh thức. Quân Huyền hắn vục dậy chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì liền bị hút thẳng vào chính tâm ánh sáng, cũng là nơi chính tâm của một tế đàn.

Mắt hắn mơ màng, miệng gọi tên ai đó nhưng trong vô vọng, hắn sợ rồi, hắn đến giờ sợ thật rồi. Đến lúc này, cảm giác sợ chết mới hiện trong hắn. Lúc hắn kêu trong vô vọng cũng là lúc ở dưới thân hắn một tế đàn tự hút máu hắn rồi sáng. Nhưng không phải sáng lên màu huyết như lên một màu vàng, màu vàng của hy vọng, màu vàng xuất hiện khác hẳn làm nổi bật nơi tế đàn đó.

Khe huyết chảy ngược lên đến những bức tường đá của hang động liền làm các chữ không màu, không có gì đặc biệt được khắc trên tường đá biến hóa thành chữ màu vàng cổ. Chữ cổ màu vàng phát sáng lên rồi tự tách ra khỏi bức tường đá đó đứng im như đang quan sát gì đó rồi mới nhanh chóng tiến đến gần hắn, bay lên xung quanh hắn một thời gian thì cũng nhanh chóng lao thẳng vào giữa mí tâm của hắn.

Khi những chữ vàng cổ thiên biến vạn hóa liên tục rồi nhập vào mí tâm hắn thì những khắc rồng phượng kia cũng như được thức tỉnh liền phá đá mà bay ra. Nhưng bay ra ở đây không phải một con rồng mạnh vô đối, hay còn rồng có thể hùng bá một phương mà lại là một long ảnh kim sắc bay ra. Ngay sau khi long ảnh kim sắc bay ra thì một phượng ảnh huyết sắc cũng hiện.

Dù chỉ là hai sắc ảnh nhưng sức mạnh nó phát ra cũng đủ trấn áp vạn vật rồi. Long ảnh và phượng ảnh đều múa lượn trên đỉnh hang động liền khiến cả hang động bừng sáng rực rỡ. Mãi đến khi chữ cổ màu vàng hoàn toàn bị thu vào mí tâm Quân Huyền thì long ảnh và phượng ảnh mới dần mờ nhạt và tan biến.

Còn Quân Huyền sau khi bị chữ cổ màu vàng tấn công bất ngờ thì hắn ngất lịm.

Tối hôm đấy, mẫu thân hắn mới đưa được hắn ra ngoài động được rồi nhờ các đại phu đến khám. Nhưng khám xong thì đại phu chỉ lắc đầu và chuẩn đoán: “Hắn sợ rằng cơ hội tỉnh lại rất mong manh.” Các đại phu chuẩn đoán như vậy như để an ủi Linh Vân thôi, còn theo quan sát thì sợ rằng hắn đã gần như sắp chết.

Cứ như vậy, hắn chết lâm sàn bảy ngày. Dù biết hắn khó tỉnh lại được nhưng mẫu thân hắn lại chưa bao giờ từ bỏ hy vọng. Nàng ngày nào cũng tỉ mỉ tự tay chăm sóc hắn. Có đêm, nàng cố nán lại xem hắn có chuyển biến gì không nhưng đáp lại nàng chỉ là sự im lặng trong vô vọng.

Mọi chuyện cứ vậy trôi qua thấm thoát đã sáu ngày, hắn vẫn bất tỉnh. Đến nay ngày thứ bảy, linh hồn Trần Quân Huyền từ thế giới hiện đại xuyên tới và nhập vào cơ thể này, rồi mở mắt tỉnh dậy.