"Đây không phải là đánh lén, ta quang minh chính đại mà đánh đó chứ!" Lâm Khinh nói một cách đương nhiên.
"Đệ thì giỏi rồi!"
"Không đùa với huynh nữa. Hơn nửa năm rồi, ta muốn về Huyền Phong Môn một chuyến."
"Được, chúng ta cùng về!" Lam Túc cưng chiều hôn lên trán Lâm Khinh.
Hơn nửa năm ở trong không gian, Lâm Khinh có cảm giác dạo này linh khí loãng hơn một chút. Đem thắc mắc nói ra, Lam Túc biết rõ nguyên nhân, áy náy bảo:
"Chắc là linh mạch đặt dưới đáy hồ bị ta hấp thu nhiều quá. Công pháp của ta tu luyện cần tương đối nhiều linh khí." Nói xong hắn lại bổ sung:
"Hôm nào ta đi kiếm cho đệ một cái Linh mạch trung phẩm bù vào, được không?"
"Huynh cứ làm như Linh mạch là dược liệu cấp một mọc đầy đất không bằng. Cứ muốn kiếm là được?!"
"Đệ không biết chứ. Nơi tông môn hạ lạc thể nào cũng phải chôn vài nhánh Linh mạch. Nơi khác ta không biết, Thiên Huyền tông ít nhất phải có một cái Linh mạch cực phẩm. Còn mấy thứ như Linh mạch thượng phẩm hay trung phẩm, chắc cũng có vài cái."
"Linh mạch cực phẩm?"
Lâm Khinh chấn kinh, thảo nào lượng linh khí trên Thiên Huyền tông lúc nào cũng đậm đặc hơn ở những nơi khác, hoá ra là có huyền cơ này.
Nhưng linh mạch cực phẩm dễ kiếm thế ư?
Lam Túc thấy ánh mắt nghi hoặc của thiếu niên vội giải thích:
"Một linh mạch cực phẩm có thể duy trì được vài vạn năm. Một tông môn muốn lớn mạnh thì tài nguyên chắc chắn phải nhiều, nếu không sẽ bị vượt mặt ngay. Cực phẩm linh mạch này cả Nhật Nguyệt đại lục này chắc chỉ có một nhánh duy nhất, nó vốn nằm ở đó từ trước khi tông môn được xây dựng."
"Ta vẫn không hiểu... Vậy nếu có người cố tình hấp thu liên tục thì sao? Ví dụ như huynh chẳng hạn. Mới có nửa năm đã hút gần hết một cái linh mạch trung phẩm của ta."
"Xung quanh linh mạch sẽ có trận pháp khống chế. Mỗi nơi trong tông môn độ đậm đặc của linh khí sẽ không giống nhau."
Lam Túc đang giải thích thì ngừng lại, quay sang nhìn Lâm Khinh:
"Mà thôi khi nào quay lại Thiên Huyền tông ta sẽ đưa đệ đi xem. Tiện thể chôm một nhánh linh mạch trung phẩm đền cho đệ."
"Chôm? Huynh nghĩ hay nhỉ?"
Lam Túc cười cười không nói gì.
Nếu Lâm Khinh muốn. Có thứ gì hắn không lấy được chứ?
\*\*\*
Trong rừng rậm, xung quanh là cây cao chọc trời. Dây leo chằng chịt đến mức không phân rõ đường đi. Nơi đây có hai thân ảnh đang đứng trầm ngâm.
Trên vai người thấp hơn còn có một chim một chuột, trông khá mất khí thế.
Hai người chính là Lâm Khinh và Lam Túc. Vừa ra khỏi không gian y đã liên hệ với Thất dực lam điểu và tiểu Bạch. Gọi chúng nó lại đây.
Hai con yêu thú rất nhanh thì quay về. Lâm Khinh có cảm giác tiểu Bạch lại béo ra một vòng.
Nhưng đó không phải là vấn đề quan trọng, vấn đề ở đây là:
Không tìm thấy đường ra!
Lâm Khinh dùng thần thức nhưng chỉ cảm ứng được xung quanh toàn cây là cây, thỉnh thoảng mới thấy một vài con yêu thú cấp thấp.
"Huynh biết đây là đâu không?"
Lam Túc dùng nguyên thần dò xét nhưng cũng giống Lâm Khinh. Thần thức không thể xuyên qua khu rừng này.
Dường như có trận pháp nào đang vây khốn bọn họ.
Điều này làm tâm trạng Lam Túc trùng xuống. Bởi hắn biết cả Nhật Nguyệt đại lục chỉ có duy nhất một Vạn yêu sơn mạch là nhiều rừng rậm, nhưng nơi đó không nghe nói có cấm chế gì hết.
Vậy chỉ còn một địa phương duy nhất.
"Ma La sâm lâm."
"Cái gì La cơ?" Lâm Khinh ngạc nhiên hỏi.
"Ta nói có lẽ nơi đây chính là Ma La sâm lâm. Là khu rừng bí ẩn nằm ở phía nam đại lục."
"Ma la sâm lâm? Ta chưa từng nghe qua."
Lam Túc nhìn Lâm Khinh. Trong ánh mắt đó là thâm sâu khó dò, lại có một chút nghi hoặc.
Nhưng rất nhanh, nghi hoặc đó đã bị loại bỏ. Hắn khẽ nói:
"Địa phương này đối với người trên Nhật Nguyệt đại lục chính là cấm kỵ. Ai ai cũng biết rằng nơi đây có một cấm trận dùng để ngăn cách ma tu tiến vào đại lục. Trận pháp ấy đã đạt đến cấp chín. Đó chính là Huyễn phù thần trận!"
Lam Túc không biết đang suy nghĩ điều gì, dừng một chút mới tiếp tục câu chuyện:
"Nói chung đây là một địa phương cấm, có ra mà không có vào. Phàm là người đại lục này, đến trẻ con cũng rõ ràng điều ấy."
Nói xong hắn quay sang nhìn thẳng vào Lâm Khinh:
"Đệ chưa từng nghe nói đến nơi này ư?"
Lâm Khinh hơi hoảng hốt, nhưng rất nhanh đã chấn tĩnh lại. Y trả lời:
"Mười tuổi ta được đưa đến đây, suốt ba năm lưu lạc ta quanh quẩn ở trên núi. Những người ta gặp được không ai nhắc đến nơi này..."
Đúng vậy! Làm sao y phải chột dạ chứ. Dù sao ký ức của nguyên chủ vẫn còn đó.
Nếu mà thật sự có chuyện này, chẳng có lý nào y lại không biết.
Tự an ủi mình xong. Lâm Khinh tiếp tục cứng rắn phủ nhận:
"Đúng, ta không biết thật. Mà huynh sao vậy? Huynh đang chất vấn ta sao?"
Lam Túc trầm ngâm, bỏ qua vấn đề đó mà ôm người vào lòng:
"Chúng ta có lẽ bị vây khốn rồi. Giờ phải nghĩ cách để ra khỏi đây cái đã. Ta thật sự không thích không khí nơi này."
Lâm Khinh cẩn thận suy nghĩ, y do dự hỏi:
"Chúng ta đang ở trong trận pháp hay là đang ở địa phương mà ma tu sinh sống?"
Lam Túc quay sang nhìn thiếu niên, hắn nhớ lại tri thức đã học được rồi trả lời:
"Theo lý thuyết thì đây phải là nơi ma tu sinh sống, nhưng nguyên thần của ta bị trói buộc, không thể phát tán khỏi khu rừng này. Dường như thần thức của chúng ta ở nơi đây không còn mấy tác dụng."
"Chúng ta hãy thử đi về phía nam xem."
Lam Túc ngửa đầu lên nhìn cây cối chắn hết ánh sáng, khắp nơi toàn một mùi rữa nát.
"Bây giờ ta cũng không biết phía nào là phía nam nữa."
Nhìn vẻ mặt bối rối của Lam Túc, Lâm Khinh không kìm được mà bật cười. Không ngờ hắn cũng có việc không làm được:
Y vỗ vỗ lên vai rồi nói:
"Vậy thì đành phải nhờ mày vậy. Tiểu Bạch. Đi kiếm đường ra coi."
Tiểu Bạch nghe lời nhảy xuống chạy đi. Lâm Khinh cảm thấy con yêu thú này ăn quá nhiều, hình dáng càng lúc càng chẳng giống Bạch thử yêu.
Thử yêu tuy ăn nhiều nhưng hình thể vĩnh viễn chỉ nhỏ như lòng bàn tay. Đâu có thể biến lớn?
Tiểu Bạch một đường mà chạy, chẳng mấy chốc là mất dấu. Hai người Lâm Khinh trái lại thong thả đi đằng sau, vừa đi vừa kiểm tra xung quanh.
Nơi này cực kỳ ít linh khí. Mà linh thảo linh thụ cũng thưa thớt. Ở đây toàn những loại cây có hình dáng quỷ dị, y còn chứng kiến một con Tam vĩ thố khổng lồ vừa sơ sẩy đã bị đám dây leo túm lấy.
Lúc sau khi đám dây leo nhả ra, con yêu thú biến thành một bộ xương trắng hếu rơi xuống.
Lâm Khinh cẩn thận lấy chuỷ thủ ra cầm ở tay, tâm thần lúc nào cũng trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu. Nhưng mà bản chất của y vẫn là hệ mộc nên hầu hết các loại cây cối vẫn tương đối thân thiện với y.
Còn Lam Túc thì không được may mắn như vậy. Các loại thực vật cứ hết lớp này đến lớp khác xông đến khiêu khích. Một lúc sau hắn cảm thấy phiền quá, vội phất tay tạo ra một quang tráo quanh người rồi mới ung dung đi tiếp.
Bỗng nhiên hắn ngẩng đầu lên, kéo tay Lâm Khinh:
"Đệ nhìn kìa."
Trước mặt hai người là một cánh cổng được bện bằng dây leo đen nhánh. Ở giữa treo một chiếc chuông không rõ chất liệu. Phía đằng sau cánh cổng là khói đen cuồn cuộn, mùi tử khí bốc lên gay mũi.
"Đây là cái gì? Sao ta cảm thấy mùi này khá quen." Lâm Khinh nhăn mày nói.
Lam Túc cũng trầm ngâm. Bỗng nhiên cùng nhớ đến thứ gì đó, hai người quay sang nhìn nhau:
"Là thứ năng lượng kỳ quái trong động phủ của Tiếu Mặc."
Lúc trước mọi người rất thắc mắc năng lượng đó đến từ đâu.
Có lẽ là đến từ nơi này.
Bỗng Lam Túc kéo Lâm Khinh tới sau một cái cây, tạo một cấm chế cho hai người rồi mới truyền âm:
"Có người!"
Lâm Khinh im bặt, vì giờ đây y cũng nghe thấy tiếng nói từ xa vọng lại.
Không phải một người. Mà là nhóm người.
Một giọng nói khản đục cất lên:
"Tử vĩ lan hoa thời gian qua không thể sinh trưởng thêm. Chẳng mấy chốc gốc cây mẹ sẽ chết. Chúng ta phải làm thế nào bây giờ?"
Người trả lời là một nữ nhân. Giọng khá gắt:
"Bên nhân loại thế nào rồi?"
Người kia đáp:
"Vẫn đang tìm kiếm đan dược cho thiếu chủ. Nếu người không tỉnh. Tử vĩ lan hoa không có cách nào. Chúng ta chắc chắn sẽ chết."
"Nghiêm trọng vậy ư? Số Tử vĩ lan hoa Tộc chúng ta đang giữ có thể chế ra được bao nhiêu bình Sinh tử cao?" Nữ tử lại hỏi.
"Chắc chỉ còn cầm cự thêm được ba năm nữa..."
Lần này người kia trả lời rất dứt khoát.
"Ba năm... ba năm thì không đủ. Phía bên tộc Sa Linh thế nào rồi?"
"Vẫn thịnh vượng lắm. Ta nghe nói bọn chúng mới cử hành lễ thành niên cho Thiếu tộc trưởng."
Giọng nữ hừ nhẹ, trong giọng nói hàm chứa sự coi thường:
"Một nữ nhân chưa đủ mười tám tuổi mà đòi làm tộc trưởng. Đúng là loạn rồi."
"Tai vách mạch rừng, lão bộc xin Trương hộ pháp cẩn thận lời nói."
"Chát!" Nữ nhân tát mạnh vào mặt người kia rồi sẵng giọng:
"Không cần ngươi nhắc nhở. Cứ làm tốt bổn phận của mình đi!"
"Vâng. Thưa hộ pháp."
Lâm Khinh và Lam Túc nghe không sót một chút nào. Cũng chẳng hiểu được họ nói cái gì.
Lúc đám người đi ngang qua gốc cây. Cả hai mới nhìn rõ đi đầu là một thiếu phụ tầm gần ba mươi tuổi, đầu cài trâm, mặc một bộ y phục đỏ nổi bật. Một lão già khom lưng đi theo, làn da nhăn nheo và tái mét.
Phía sau hai người còn có bốn người đàn ông. Cả đám này không phát ra khí tức nhưng Lâm Khinh đều cảm thấy bọn chúng cực nguy hiểm.
Lam Túc truyền âm:
"Ma tu."