Có được năm mảnh bản đồ, tuy thiếu một nhưng mọi người vẫn ghép thử xem nó ra hình thù gì.
Sau khi xoay dọc xoay ngang. La Linh bỗng mở lớn mắt. "Đây là... Các ngươi nhìn thử xem những đường lớn trên mấy tấm bản đồ này có phải ghép thành chữ gì đó không?"
Sau khi nhìn kỹ một hồi, Lâm Khinh vốn dốt, chữ nghĩa ở đại lục này dù có ký ức của nguyên chủ nhưng quả thật chỉ dừng ở vấn đề đọc hiểu. Còn để nghiên cứu thì y đầu hàng:
"Thôi mọi người nghiên cứu đi, vấn đề này ta chịu."
Quả thật nhìn vào đống gạch ngang dọc này mà còn dịch ra chữ được, quá nể.
Lúc này một nữ tử mặc cung trang đứng bên cạnh La Lan tiên tử mới nói: "Hình như ta nhìn thấy đây không chỉ là một chữ..."
"Ví dụ như đoạn này, ghép vào thành chữ Thiên."
"Còn chỗ này, thì đúng là chữ Hoàng." La Linh tiếp lời.
"Còn thiếu một mảnh ở bên trái nên hai chữ cuối cùng ta không thể nhìn ra." Cuối cùng nữ tử mặc cung trang nói.
Lâm Khinh buột miệng: "Thiên, Hoàng. Liệu có phải là Thiên Địa Huyền Hoàng không?"
Ánh mắt mọi người tỏ ra vi diệu khi nhìn y. Nhưng cũng phải nói đáp án này khá hợp lý.
Lâm Khinh càng suy đoán càng thấy đúng, bốn cánh cửa ứng với bốn chữ.
"Vậy còn 5 điểm đỏ này thì sao?" Cao Tuấn không chú ý đến mấy người thảo luận mà thắc mắc.
Nhìn vài điểm đỏ ở trên bản đồ, không hiểu sao Lâm Khinh thấy khá giống một vòng tròn. Còn chính giữa vòng tròn là một hình thù kỳ quái, nửa giống ngọn tháp mà nửa lại giống cái bút.
Lâm Khinh nhìn không rõ, cân nhắc một chút y quyết định giữ im lặng.
Hơi hoang đường.
Mọi người cũng bỏ qua vấn đề này mà tập trung vào bốn chữ kia.
Vấn đề bây giờ là kiểm chứng.
Lâm Khinh hùng hổ bước đến một cánh cửa, trước khi đi cũng không quên túm tay Lam Túc cùng đi theo.
Mọi người cũng lục đục đi kiểm tra.
Lâm khinh nhớ ra tiểu Bạch ở trong ống tay áo, y định lôi nó ra để xem có thể ngửi thấy mùi bảo vật gì không. Ai dè vật nhỏ này kiên quyết trốn trong đó không ra.
Hình như có tồn tại nào đó ở đây khiến nó sợ hãi.
Thật ra đây giống một hình vẽ cánh cửa hơn. Vì tường đá nhẵn thín, những hoa văn giống như được vẽ lên trên.
Lâm Khinh soi kỹ hoa văn nhằm tìm một chữ trong bốn chữ.
Lam Túc lắc đầu thở dài, tay vô thức mà xoa đầu thiếu niên, hắn nói: "Ngươi có biết câu: "Thiên Địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang" không?
Nghe thì nghe rồi đó, mấy cuốn sách Thiên Tự văn không phải nói về cái này à?
Nhưng y không hiểu cho lắm.
Lúc này Lam Túc mới từ tốn giải thích:
"Thiên Địa huyền hoàng.
Muốn giải thích rõ ràng thì phải bắt đầu từ thời kỳ Hồng hoang.
Thuở trời đất mới sinh ra, bầu trời thì tối đen, mặt đất có màu vàng. Vũ trụ hình thành trong trạng thái hoang sơ, hỗn độn và mờ mịt.
Bắt đầu có trời rồi mới có đất.
Cho nên Thiên bao giờ cũng đứng đầu. Tiếp theo mới đến đất.
Bầu trời.
Mặt đất.
Đêm tối.
Ánh mặt trời.
Đó chính là Thiên Địa Huyền Hoàng!"
Lam Túc đang nói thì thấy được vẻ mặt hoang mang của thiếu niên, hắn bật cười ôm chầm lấy y:
"Thôi thôi, khỏi cần hiểu, ngươi thử nhìn mấy hình ảnh cánh cửa này mà xem."
Hắn chỉ tay vào hàng loạt hoa văn rồi nói:
"Ví dụ như cửa này. Đây là tranh vẽ một nam nhân cầm cung tên ngửa mặt lên trời, ngươi nói xem trên cung có mấy mũi tên?"
Lâm Khinh máy móc nhìn theo rồi trả lời: "Một mũi tên."
"Vậy hắn định bắn cái gì?"
Cái này lại làm y liên tưởng đến sự tích Hậu Nghệ dùng tên bắn rơi chín mặt trời, nhưng ở đây chỉ có một mặt trời. Không biết truyền thuyết có giống không nữa, y hơi do dự nhưng vẫn trả lời: "Mặt trời?"
Lam Túc dùng ánh mắt tán thưởng mà nhìn y: "Đúng vậy. Đây chính là cửa Hoàng." Nói xong hắn dứt khoát ấn vào hình tròn vẽ mặt trời.
"Cạch cạch." Không ngờ là thật, Không chỉ mỗi Lâm Khinh mà cả những người khác cũng giật cả mình.
Không lẽ đúng Thiên Địa Huyền Hoàng thật.
Cửa mở hết ra. Ánh sánh từ bên trong chiếu thẳng ra bên ngoài thành một vệt rõ ràng. Bên trong là một căn phòng sáng sủa, khắp nơi bày đầy chai lọ linh tinh.
Mập mạp vẫy tay, một nam tu tức khắc hiểu ý cẩn thận vào trước để thăm dò, cũng may là không có chuyện gì xảy ra, lúc này mọi người mới thở phào tiến đến.
"Đan dược, trời ơi, trong bình này chứa đầy đan dược." Một tu sĩ hét lên.
Quả thật là đan phòng, Lâm Khinh xem xét toàn bộ căn phòng, tiếc là linh thảo ở bên ngoài không chịu được thời gian mà hỏng hết. Chỉ còn một số đan dược được giữ trong bình ngọc là còn tồn tại. Ở đây còn một số chai lọ đựng đủ thứ linh tinh.
Y tiện tay cua một đống cho vào nhẫn rồi bước đến đẩy cánh cửa không chút thu hút nào ở góc tường.
Đây là một phòng đá nho nhỏ.
Nơi này quả thật lâu lắm không có ai bước vào, mạng nhện giăng khắp nơi. Bụi đóng thành mảng, Lâm Khinh bịt mũi rồi bước vào.
Y đoán chắc là từ khi chủ nhân nơi đây vẫn lạc thì chưa một ai vượt qua được năng lượng quỷ dị bên ngoài để vào đến đây.
Cũng phải thôi. Nếu không có Lam Túc chống đỡ. Làm gì có pháp bảo phòng ngự nào có thể bảo vệ được mấy tu sĩ Trúc cơ chứ.
Có khi thành xương khô từ lâu.
Vừa bước vào trong Lâm Khinh đã sững lại, y quay lại nhìn, khi thấy có mỗi Lam Túc đi theo, quỷ trảo trong tay vội vã phóng ra cuỗm lấy vật đang để sừng sững dưới đất rồi cho luôn vào không gian.
Lam Túc liếc qua, khoé miệng hơi giật giật nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Vật mà Lâm Khinh vừa lấy là một chiếc đan lô khá nhỏ. Y chưa kịp nhìn xem cấp bậc ra sao nhưng mà để ở đây chắc chắn là hơn cái ở động phủ.
Lấy trước rồi tính sau.
Quả nhiên ngay sau đó có tiếng bước chân tiến lại gần, Lâm Khinh ung dung đi xem xét khắp nơi như không có chuyện gì xảy ra vậy.
Phòng này quả thực ngoài cái đan lô thì không có một thứ gì. Ngay cả địa hoả ở dưới đất lâu quá cũng khô kiệt rồi.
Thu hoạch xong mọi người lại tiếp tục mở mấy cánh cửa còn lại.
Lần này Lâm Khinh quyết định mở phòng chữ Thiên trước, theo kinh nghiệm của y cứ nơi nào có chữ này là nơi đó có bảo vật.
Lần này không cần nhờ Lam Túc mọi người đã dễ dàng mở ra cánh cửa chữ Thiên.
Cũng như cánh cửa chữ Hoàng, ngay khi cánh cửa mở ra, một dải sáng từ bên trong chiếu thẳng ra ngoài , chiếu vào tia sáng của cánh cửa bên kia thành một đường thẳng đứng.
Nhưng tất cả đều mải mê với đồ vật bên trong mà không ai chú ý đến điều này.
Bên trong phòng chữ thiên toàn bộ là pháp bảo, phải đến gần trăm kiện từ cấp thấp đến cấp cao, rất tiếc không có cái nào đạt đến Địa cấp, Huyền cấp cũng chỉ có vài cái, còn lại toàn Hoàng cấp.
Lần này thì mọi người đều biết điều tự chọn lấy phần của mình. Lâm Khinh chỉ lấy duy nhất một đôi vòng tay tết bằng Kim tàm thực nhìn khá đơn giản, là pháp bảo phòng ngự Huyền cấp cao giai, y và Lam Túc mỗi người đeo một chiếc.
Căn phòng chữ Địa thì toàn bộ đều là công pháp, cũng không có bộ nào đạt đến địa giai. Lâm Khinh cũng chỉ chọn một bộ công pháp chiến đấu Huyền cấp hệ băng. Y vẫn nhớ Băng Linh tham ở trong nhẫn của mình.
Biết đâu đấy, nếu thuỷ linh căn mà biến dị, Lâm Khinh sẽ không còn cùi bắp như bây giờ nữa.
Lam Túc từ đầu đến cuối đều không xem xét xung quanh mà chỉ khoanh tay đứng nhìn Lâm Khinh, tỏ ý thiếu niên là thứ duy nhất hắn có hứng thú ở đây.
Đến chữ Huyền, khi cửa vừa mở ra, tình cờ làm sao Lâm Khinh đi đằng sau lại chú ý đến bốn vệt sáng. Chúng nằm vuông góc và giao nhau ở chính giữa động phủ.
Lâm Khinh không đi vào phòng mà tò mò bước đến đó xem xét.
Lúc đứng vào trong màn sáng ấy, cái cảm giác kêu gọi từ sâu thẳm linh hồn lại tràn về. Bỗng dưng y cảm thấy hơi nóng nóng ở đỉnh đầu, ngước lên trên thì thấy đỉnh căn phòng thừa ra một cái lỗ.
Rõ ràng bên ngoài không có mặt trời, không có ban đêm, vậy mà ánh sáng đỏ rực từ trên đó chiếu xuống làm y cực kỳ chói mắt.
Bỗng một lực hút quen thuộc truyền đến, Lâm Khinh theo bản năng vội hét lên hai tiếng:
"Lam Túc!"
Lam Túc đứng cách đó khá xa, nhưng phản ứng cực nhanh, hắn kịp thời lao đến ôm lấy thiếu niên trước khi y biến mất.
Lực lượng bài xích muốn đẩy Lam Túc ra nhưng hắn mãnh mẽ trấn áp lại, cuối cùng ánh sáng đó miễn cưỡng đem cả hai truyền tống khỏi chỗ này.