Đi thêm nửa canh giờ nữa mà Thực hồn trùng không thấy xuất hiện, chắc từ khi ai đó liên tục phát ra khí tràng cường đại thì mấy con yêu thú cấp thấp cũng không dám đến gần nữa.
Cũng tốt, bớt đi được một chút sức lực.
Càng đi sâu vào sơn mạch cây cối càng rậm rạp, xung quanh bụi gai với cây cỏ mọc cao hơn thân người, cả đội ngũ không thể đi nổi đành phải cử người đi trước dọn đường.
"Phía trước có hai đầu yêu thú đang đánh nhau." Lam Túc bất ngờ lên tiếng. Lâm Khinh cũng thả thần thức ra nhưng không thấy gì.
"Cách đây tầm ba dặm đằng trước, là Song đầu ngưu và Hoàng phong trư, cả hai cùng là cấp năm."
"Chúng ta đến đó xem sao? Nghe nói Hoàng phong trư thường ở gần nơi có Thanh trúc." La Linh nói.
"Thanh trúc, ngươi nói thật không?" Vũ Hinh ngạc nhiên hỏi, không phải loại trúc kia đã tuyệt tích từ lâu rồi hay sao?
"Đúng là nó. Ở nơi này thì cái gì không cũng có thể biến có, ngươi kinh ngạc cái gì?" La Linh trả lời còn không quên mỉa mai nàng ta.
Vũ Hinh đang định phản bác thì Cao Tuấn lạnh lùng cắt lời:
"Vậy chúng ta đến đó thử xem, đạo hữu nghĩ thế nào?" Hắn quay qua hỏi ý kiến Lam Túc.
Cả đội ngũ thấy thế cũng đồng loạt đưa mắt nhìn hắn, dường như ngầm chấp nhận người này làm thủ lĩnh.
Lam Túc thấy thế thì nhún vai: "Ta không có ý kiến, các ngươi hỏi y." Nói xong thì hất cằm sang Lâm Khinh.
Lâm Khinh hiếm khi cực kỳ im lặng, y còn đang nghĩ đến Thanh trúc, trúc này tên thì đơn giản nhưng lại là loài linh mộc cực kỳ hiếm có, một năm chỉ dài ra có hai li. Thân của nó cứng đến mức có thể so được với tinh kim.
Người ta thường lấy trúc này để tạo phôi pháp bảo.
Hơn nữa, pháp bảo chế ra còn kèm theo thuộc tính nguyên bản của nó, đây mới là điều mọi tu sĩ hướng đến.
Thuộc tính nguyên bản của Thanh trúc chính là tạo ảo cảnh.
Thử nghĩ xem, một pháp bảo uy lực cao, vừa có thể tấn công vừa biến ra ảo cảnh, đối thủ cùng cấp làm sao có thể chống đỡ đây.
Càng nghĩ càng phấn khích, Lâm Khinh nhếch môi cười rồi nói:
"Đi chứ, ta đang thèm ăn thịt heo nướng!"
Hai đầu yêu thú đang đánh nhau bất phân thắng bại, bỗng Hoàng phong trư chợt dừng lại, thân thể nó lùi ra đằng sau, bày ra tư thế phòng thủ, miệng gầm gừ.
Song đầu ngưu tuy trí lực kém hơn nhưng cũng ngửi được mùi nguy hiểm, nó cảnh giác nhìn về mấy vị khách không mời mà đến.
Cả hai đều ăn ý đình chiến, dù sao nhân loại chính là kẻ địch chung của yêu thú.
Cũng là thức ăn bổ dưỡng nhất.
Vì vậy nên khi đội ngũ vừa đến gần thì Song đầu ngưu đã không chờ được mà lao tới tấn công.
Song đầu ngưu Lâm Khinh đã từng chiến đấu qua, đợt trước y và Phương Nam phải kết hợp thì mới tiêu diệt được con yêu thú cấp năm này, còn bây giờ thì y còn chưa để nó vào trong mắt.
Lâu lâu cũng phải luyện lại tay nghề chứ.
"Con Song đầu ngưu để ta!" Y không chần chừ liền quát lên rồi lao tới, một tay ngưng tụ thuỷ nhận liên tiếp phát ra, tay kia không hề rảnh rỗi, quỷ trảo màu đen xé rách không gian cắm thẳng vào ngực nó, móc ra một mảng thịt lớn.
Đến khi con yêu thú khựng lại, Lâm Khinh phóng tới phát ra một chưởng ấn đập thẳng vào miệng vết thương.
"Phanh!"
Chưởng ấn này mang theo khí kình khiến ngực nó vỡ ra, xuyên qua lưng thành một lỗ máu trống hoác.
Con yêu thú không kịp chống đỡ liền kêu lên một tiếng rồi ngã gục xuống đất, giãy giãy vài cái rồi đứt hơi.
Trận đấu phát sinh quá nhanh, bên kia mọi người cũng vừa lúc vây khốn được con Hoàng phong trư, quay lại nhìn thấy cảnh Song đầu ngưu ngã xuống thì không ai còn dám coi nhẹ Lâm Khinh nữa.
Lâm Khinh dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn một lượt đám người trước mắt.
Đừng tưởng im lặng mà y không biết, mấy người kia khi nhìn về đây toàn một vẻ mặt khinh thường.
Thật ra một phần cũng tại vẻ ngoài của Lâm Khinh quá non, lại cùng đi với cao thủ như Lam Túc, ai nhìn vào chẳng nghĩ y vô dụng.
Đúng là y đi ôm đùi thật đấy, nhưng ghét nhất bị người ta nghĩ là phế vật.
Lâm Khinh không để ý đến mấy người kia nữa mà đi loanh quanh tìm kiếm Thanh trúc, Lam Túc thì vẫn chắp tay đằng sau bám theo không rời, y quay lại thấy miệng người kia còn vương lại tiếu ý thì hơi xấu hổ.
Trước mặt người này mấy tâm tư nho nhỏ của y lúc nào cũng bị phơi bày ra hết.
Lam Túc chứng kiến Lâm Khinh lớn lên, biết thừa y hiếu thắng nên mới mặc kệ. Hắn thích nhất là nhìn những lúc thiếu niên như thế này, đáng yêu hết phần của người khác.
Khu vực này bị hai con yêu thú cày lên tơi tả, cả hai tìm một lúc không thấy gì, Lâm Khinh suy tư một chút rồi nói: "Thanh trúc thích nhất sống nơi ẩm ướt, bên cạnh bao giờ cũng có rất nhiều Kim điệp thảo."
Lam Túc dùng thần thức kiểm tra rồi chỉ sang phía bên trái cách tầm trăm trượng. "Nhìn kìa, bên kia không khí ẩm ướt nhất!"
Lâm Khinh nhìn sang thấy một vùng cỏ lau rậm rạp, thần thức của y còn chưa quan sát được xa đến vậy nên kéo Lam Túc đi sang đó.
Lúc này đám đệ tử Thiên Huyền tông đã giải quyết xong con yêu thú, thấy vậy cũng đi theo.
Tiện tay dùng kiếm giải quyết hết đám cỏ, một đầm lầy nhỏ rộng tầm hai trượng hiện ra. Ngay chính giữa đầm lầy là một bụi trúc màu xanh mướt, toàn thân sáng bóng như ngọc, cây trúc cao hơn cả thân người, chứng tỏ niên đại của nó ít cũng được ngàn năm rồi.
Mọc xung quanh nó là những cây cỏ li ti ánh lên màu vàng kim rực rỡ, chính là Kim điệp thảo.
"Thanh trúc kìa, trời ơi, không ngờ trong bí cảnh này có thể tìm được linh mộc hiếm có như vậy!!!" Một đệ tử nào đó kêu lên.
"Nhìn Thanh trúc này phải đến cấp bảy rồi, xung quanh là Kim điệp thảo có rất nhiều độc tố, bây giờ phải làm gì?" Một nam đệ tử lại hỏi.
Lâm Khinh đang quan sát chợt mở lời: "Còn làm thế nào, nhổ lên chứ sao?"
Y nói xong thì ngưng tụ một tia âm khí, khống chế thật khéo léo quỷ trảo đào cả bụi Thanh trúc rồi nhấc ra khỏi mặt đất.
Mọi người: "..."
Thật ra cái công pháp này cũng khá tiện lợi đó nhỉ?
Lâm Khinh mang bụi Thanh trúc lại đây, ánh mắt người nào cũng tham lam nhìn về nó.
Trúc này là vật vô giá, ai chẳng thèm muốn chứ, nhưng vấn đề ở đây phải phân chia như thế nào?
"Bụi Thanh trúc này có năm cây, chúng ta có mười ba người. Như thế này đi, chúng ta lấy một gốc nhỏ nhất, còn đâu các người chia nhau."
Cuối cùng Lâm Khinh đề nghị.
"Được, ta đồng ý." Cao Tuấn không cần thương lượng với đội ngũ liền đồng ý.
Lâm Khinh cẩn thận tách một gốc Thanh trúc thấp nhất còn nguyên cả rễ ra rồi đem bỏ vào nhẫn trữ vật. Cao Tuấn cũng nhận lấy phần của bọn họ cất đi.
Xong xuôi Lâm Khinh mới phủi quần áo sạch sẽ rồi nói: "Đi, chúng ta đi ăn thịt heo nướng!"
Lam Túc từ đầu đến đuôi không nói câu nào giờ mới mở miệng: "Được, đi thôi!"
Một vài đệ tử cũng thả lỏng người mà cười đùa với nhau, cả bọn cùng quay lại chỗ xác hai con yêu thú.
Lâm Khinh thành thục cầm chuỷ thủ xử lý con Hoàng phong trư, động tác này y đã luyện cả trăm lần, chẳng mấy chốc thịt trên người nó đã được lọc thành từng tảng, từng tảng một.
Mọi người cũng bắt đầu xúm lại giúp đỡ y, người thì nhóm lửa, người rắc gia vị, người xiên thịt vào que. Một lúc sau, mùi thịt thơm lừng đã bốc lên.
Lâm Khinh lật đi lật lại tảng thịt trong tay, lần này y cố ý nướng thật tốt. Đợi đến mỡ xung quanh chảy gần hết y mới lấy dao xẻo một miếng đưa cho Lam Túc, vẻ mặt khá đắc ý.
"Nè, cho huynh."
Nam nhân thụ sủng nhược kinh mà cầm lấy, giờ phút này hắn mới cảm thấy thiếu niên đã trưởng thành rồi.
Lam Túc cầm thịt lên ăn, mặt không đổi sắc mà nhai nuốt ngon lành.
Lâm Khinh thấy vậy càng thêm tự tin, y cũng cắt lấy một miếng bỏ vào miệng.
"Mẹ ơi, sao lại đắng thế này?"