Ta Xuyên Dị Giới Làm Gay

Chương 53: Chiếc chìa khoá thứ nhất




Lâm Khinh rơi vào một không gian tràn ngập phong bạo, y vừa sơ sẩy một chút mà trên người đã dính phải vài đạo vết thương.

"Đây là đâu vậy nhỉ? Con mẹ nó đừng bảo là lại truyền tống đi nơi khác nhé." Lâm Khinh vừa chửi thầm vừa nhìn xem phong bạo phát ra từ đâu.

Ôi mẹ ơi, không nhìn thì không sao. Giờ thấy bản thân đang đứng trên một phiến đá vỡ nát trơ trọi, xung quanh là không gian vặn vẹo như bị xé rách thì Lâm Khinh hơi kinh hãi.

"Ồ." Phía đằng kia có một đám tu sĩ đang đứng túm tụm lại.

Có người là tốt rồi! Lâm Khinh mặc kệ cảm giác tê tê khi phong bạo cắt qua da thịt mà phóng nhanh đến đó.

Đội ngũ trước mặt có bảy người xa lạ không phải đệ tử Huyền Phong môn, tất cả đều đang vây quanh thứ gì đó. Lâm Khinh gạt một người ra rồi cúi xuống nhìn thì thấy đó là một vật thể hình trụ không rõ chất liệu, có phần đầu là một vòng tròn giống cái tay nắm.

Hỏi thăm mấy người bên cạnh, giờ y mới biết được hoá ra đây là một trong những cánh cửa đóng kín khi nãy. Cửa này vào được nhưng không ra được, muốn ra ngoài chỉ còn cách rút chìa khoá lên.

Nhìn vật thể to bằng bắp chân người lớn dưới đất, y trộm nghĩ liệu có thật khoá này mở được cửa không? Hay là có trá?

Phong bạo cứ liên tục táp vào người. Lâm Khinh tuy thân thể đã được cải thiện kha khá rồi nhưng vẫn khó mà chịu nổi. Nhìn mấy người trước mắt loay hoay mãi mà không rút nổi thứ kia, y thấy hơi mất kiên nhẫn nên dùng tay vỗ lên vai một người trong số đó rồi nói:

"Mấy người tránh ra để ta thử xem nào!"

"Ơ oắt con, ngươi bảo ai tránh?" Một tu sĩ râu rậm ngẩng phắt đầu lên rồi nổi sùng.

"Trước tiên là phải nghĩ cách thoát ra khỏi chỗ quỷ quái này đã, ngươi nên để yên cho ta xem thì hơn!" Lâm Khinh bình thản nói.

Tu sĩ kia là một đệ tử của Cực Lạc cung. Gã nhìn thấy Lâm Khinh thong dong điềm đạm mặc cho phong bạo táp thẳng vào người mà không hề bị ảnh hưởng. Nhìn lại mình đứng đây từ nãy đến giờ mà vết thương chồng chất, gã ta tự thấy khí thế không bằng liền hậm hực bỏ tay ra rồi vẫy cho mấy tu sĩ lùi lại đằng sau.

Lâm Khinh bấy giờ mới cúi đầu xuống xem xét vật thể hình trụ kia.

"Ừm cũng khá giống một chiếc chìa khoá. Có điều cắm ở đây là để làm gì nhỉ?" Y cau mày vận dụng linh lực rồi nắm lấy tay cầm kéo lên.

Không thấy nhúc nhích.

Mấy tu sĩ thấy thế liền xúm vào cười mỉa: "Hắc hắc, chúng ta đã thử mọi cách nhưng không rút được nó lên, nhìn ngươi chân yếu tay mềm thế này thì làm sao có thể?"

Khoé miệng Lâm Khinh giật giật. Muốn đấm vào mồm mấy tên này lắm rồi đó, nhưng mà y nhịn.

Không để ý đến mấy người kia nữa. Y tập trung quan sát thật kỹ mới phát hiện ở phần dưới cùng của chìa khoá có khắc chữ gì đó không rõ ràng lắm, nếu không tinh mắt thì không thể nhìn ra.

Cẩn thận xem lại thì hoá ra đó là một hình giống như là mũi tên hướng về phía bên phải, bên trên ghi số bốn. Y lại tiếp tục tìm kiếm thì lại thấy một mũi tên nữa quay sang trái ghi số tám.

"Ý gì đây?" Lâm Khinh trầm tư tính toán.

"Mũi tên quay sang hai hướng, số, chìa khoá..." miệng lặp đi lặp lại vài từ này, bỗng mắt y sáng lên:

"Ta hiểu rồi!"

Quỳ một gối xuống. Lâm Khinh dùng tay thử xoay chìa khoá theo hướng mũi tên thì quả nhiên là được. Y tiếp tục vặn, đến vòng thứ ba thì dừng.

Bây giờ thì bắt đầu xoay theo hướng ngược lại, y vừa vặn vừa đếm đúng tám vòng, sau đó khẽ lắc tay một cái, một tiếng "cạch" vang lên rất to.

Chiếc chìa khoá thuận theo đó rơi vào tay Lâm Khinh.

"Rút ra được rồi kìa!!!" Một người bỗng hét lên. Toàn bộ đội ngũ đều quay sang nhìn chằm chằm vào chiếc chìa khoá khổng lồ trên tay y, ánh mắt toát ra sự tham lam. Nhưng chưa ai có hành động gì thì mặt đất bỗng rung lên, chỗ mà chiếc chìa khoá vừa cắm vào nứt thành hai nửa, linh khí cuồng bạo từ bên dưới phun lên. Một người trong số đó không kịp phản ứng liền rơi xuống dưới rồi mất hút.

Lâm Khinh mặt thoáng đổi sắc, hình như y vừa nghe thấy tiếng gì đó?

Tiếng lạo xạo từ bên dưới phát ra... sao nghe giông giống tiếng nhai nuốt? Ực một cái, Lâm Khinh nuốt nước bọt rồi lùi lại vài bước.

Mặc kệ mặt đất đang tròng trành, phong bạo cuồng loạn khắp nơi. Giờ khắc này ai nấy cũng đều chú ý đến thứ ở dưới khe nứt kia.

"Gào... gào!!!" Tiếng gầm gừ như từ địa ngục vang lên xé nát không gian, một số người tu vi không đủ bị chấn đến thất khiếu chảy máu. Tất cả đội ngũ đều hoảng hốt, ai cũng hiểu đây ít nhất phải là một con yêu thú cấp sáu trở lên.

"Chạy mau!!!" Không rõ là ai hét lên, nhưng ngay lập tức nơi đây liền trở nên hỗn loạn, các tu sĩ đạp lên nhau mà chạy về phía cửa ra.

Lâm Khinh thì sao, tất nhiên là cũng chạy theo rồi, nhưng mà y tỉnh táo hơn nhiều. Từ khi vào bí cảnh đến giờ cũng trải qua mấy lần bị đuổi giết, y không còn hốt hoảng như trước nữa.

Đang tính xem chìa khoá có mở được cửa hay không thì bỗng có một người túm lấy tay Lâm Khinh kéo đi rồi nói: "Đi thôi!"

Lâm Khinh ngẩng đầu lên nhìn thấy Hoàng Thế Kiệt lẽ ra không nên xuất hiện ở đây thì cực kỳ kinh ngạc. Y nói:

"Sao ngươi lại ở đây?"

"Không có thời gian đâu, đi trước đã!" Gã ta kéo Lâm Khinh đi ngược lại với mọi người, y thấy lạ vội vùng tay ra rồi quát: "Ngươi dẫn ta đi đâu?"

"Hãy tin ta, ta biết lối ra!"

Lâm Khinh nhìn mặt Hoàng Thế Kiệt lúc này cũng hoảng loạn không kém nên cũng đỡ nghi ngờ, y hất cằm nói: "Ngươi đi trước đi, ta theo sau."

Lúc này đám người kia nhìn thấy Lâm Khinh cầm chìa khoá đi mất thì tức tối hét lên: "Ê tên kia, đưa chìa khoá đây!!!"

Lâm Khinh cảm thấy chìa khoá này không đơn giản như thế nên vứt luôn vào nhẫn trữ vật rồi quay lại le lưỡi với đám người kia.

"Mơ đi, chào nhé!!!" Y nói xong câu này rồi chạy nhanh về hướng Hoàng Thế Kiệt vừa đi.

Đám tu sĩ định đuổi theo y nhưng trong không khí bỗng bốc lên một mùi hôi thối, bọn gã nhìn lại chỗ vết nứt thì có một con Huyết sắc thiềm thừ to khoảng tầm một trượng vừa nhảy lên.

Con Huyết sắc thiềm thừ này có màu đỏ rực, chỉ có duy nhất một mắt, khắp người toàn là bọc mủ trăng trắng nhìn thật kinh dị. Nó đứng đó le cái lưỡi dài ra, trong đó còn quấn lấy một bàn tay người chảy đầy máu.

Con yêu thú dùng một con mắt lồi quan sát xung quanh rồi thẳng hướng Lâm Khinh mà đuổi, đám tu sĩ trông thấy thế thì khiếp sợ nhìn nhau rồi cũng chậm rãi bám theo.

Lâm Khinh đi theo Hoàng Thế kiệt đến chỗ cuồng phong hình thành một vòng xoáy, gã ra hiệu cho y rồi bước vào vòng xoáy đó.

Lâm Khinh hơi đắn đo, không biết đằng sau vòng xoáy này là cái địa phương như thế nào, nhưng không cần đợi y phải suy nghĩ, phía đằng sau truyền đến tiếng gào thét của yêu thú khiến y không còn cách nào khác mà đành bước vào.