Ta Xuyên Dị Giới Làm Gay

Chương 46: Độc nhất là lòng dạ mỹ nhân




Lâm Khinh đang định trả lời thì thấy đám tu sĩ kia tiếp tục đi, y ra hiệu cho Phương Nam rồi tiếp tục giữ khoảng cách với bọn họ.

Đến khi bốn tu sĩ trước mặt nhảy thẳng xuống dòng thác rồi biến mất, hai người không do dự nữa lập tức nhảy theo, cơ thể vừa chạm xuống nước liền cảm giác được lực chảy cuồn cuộn của dòng nước đập vào người. Phương Nam túm tay Lâm Khinh tìm kiếm, mãi sau mới nhìn ra ở đằng sau thác nước có một cái thông đạo nhỏ vừa đủ một người lách vào.

"Liều thôi!" Lâm Khinh ra hiệu cho Phương Nam rồi chủ động bò vào trong đó. Y không ngờ càng vào bên trong thì thông đạo này càng rộng rãi ra, chỉ đi một đoạn là hai người có thể đứng thẳng người lên.

Bên trong không có nước tràn vào mà chỉ hơi ẩm ướt, đi được một đoạn thì không khí càng ngày càng lạnh hơn, chẳng mấy chốc dưới chân hai người đã kết thành băng. Vì phong bế hết tu vi nên Lâm Khinh cảm thấy người rét run, cảm nhận người bên cạnh cũng vậy y bèn truyền âm an ủi: "Cố chịu một lúc."

Đi hết thông đạo là đến một hang động tự nhiên rất đẹp, hang động này thông hai đầu. Phía bọn Lâm Khinh đi vào chỉ có một thông đạo nhỏ, còn phía bên kia lại là đường hầm thật lớn, xa xa còn nhìn thấy ánh sáng chiếu vào, không biết thông đi đâu.

Nơi đây băng tuyết bao phủ khắp nơi, nhiệt độ xuống cực thấp. Ở giữa hang động là một mặt hồ đóng băng phẳng lặng. Chính giữa cuồn cuộn sương mù bốc lên xoay quanh một gốc Băng vụ liên màu tím trong suốt, trên gốc Linh thảo mọc ra năm bông hoa thuỷ tinh đẹp như một tác phẩm được điêu khắc lên, trong đó có hai bông hoa đã thành thục, còn lại ba bông thì vẫn còn chưa hoàn toàn đổi màu.

Rất tiếc cảnh đẹp đó bị một con yêu thú phá hỏng. Chỉ thấy cuốn quanh gốc Băng vụ liên là một con yêu xà màu đỏ rực đang nằm ngủ, vảy của nó tràn đầy gai nhọn, trên đầu nó mọc hai cái sừng dài màu đen có lục quang bao quanh. Đây chính là yêu thú thuần hoả Song giác minh xà.

Nghe đồn mỗi lần lột xác là nó lại phải tìm một vật tính hàn nuốt vào, nếu không cơ thể sẽ vỡ tung mà chết.

Nhìn tình hình này có lẽ nó đã nuốt kha khá Băng vụ liên hoa rồi.

Hai người nhìn thấy đám tu sĩ đứng cạnh mặt hồ, hình như bọn chúng muốn động thủ trực tiếp với Song giác minh xà. Đúng là ngu si, bọn chúng không biết một con yêu thú cấp sáu có thể chống lại một tu sĩ kim đan hậu kỳ mà không tốn một chút sức lực nào. Mấy tu sĩ Trúc cơ không hiểu lấy dũng khí ở đâu để khiêu chiến nó.

Giờ mà ngu ngốc đánh thức con yêu thú thì chỉ có đường chết, cả hai đều ăn ý mà ngồi một chỗ chờ thời cơ.

"Bây giờ muội sẽ dụ nó ra chỗ khác, các huynh tranh thủ cơ hội để hái Băng vụ liên hoa. Sau khi thành công thì hẹn gặp nhau ở ngoài sơn động." Nữ tử mặc cung trang quay sang dặn dò ba người còn lại.

"Không được, quá nguy hiểm, một mình muội làm sao mà dụ được nó?" Tu sĩ áo xám lại đứng ra can ngăn.

"Huynh dài dòng quá đấy, ta có cách để bảo vệ mình, bây giờ thì nấp ra đằng kia!" Nàng ta nói xong thì chỉ tay về một phía, không ngờ lại đúng chỗ Lâm Khinh hai người đang đứng.

Mắt thấy cả ba người kia đều hướng về phía này mà đi, hai người kinh hãi nhìn nhau. Cuối cùng Phương Nam lấy ra một cái hồ lô rồi nhanh chóng kích phát.

Hồ lô nhanh chóng tạo ra một kết giới trong suốt, hai người dính sát vào nhau ở trong đó. Lâm Khinh thì chỉ thấy chật chội, còn Phương Nam thì mặt đỏ ửng đáng nghi. Rất tiếc trong này rất tối, hai người lại quay lưng vào nhau nên y cũng không nhìn thấy biểu tình của người kia.

Ba tu sĩ đứng ngay cạnh hai người. Một tu sĩ trong đó lên tiếng:

"Đệ cứ thấy lo lo sao ấy. Sư huynh, vết thương của sư muội còn chưa khỏi hẳn, đệ cảm thấy chúng ta đang hành động lỗ mãng."

"Ta cũng không hiểu. Sư muội xưa nay đều thích tự làm theo ý mình, ai bảo nàng là con gái của chưởng môn chứ. Chúng ta cũng là bất đắc dĩ thôi." Nam tu áo xám thì thầm.

Nữ tử mặc cung trang lấy từ trong túi trữ vật ra một cây đèn cổ màu đồng trông rất tinh xảo, khi nàng giơ nó lên, tu sĩ áo xám vừa nhìn thấy đã kinh hãi kêu lên:

"Phụng hoả đăng! Sư muội tính làm gì vậy?"

Phương Nam cũng biến sắc, đây là Phụng hoả đăng, địa cấp sơ giai pháp bảo của trưởng môn Phiêu Miểu sơn Trình La tiên tử mà, đăng này chính là một sát trận dùng để vây khốn, lẽ nào nàng ta muốn vây khốn con quái vật lại?

Lúc này một tu sĩ hơi lùn đứng bên cạnh biến sắc. "Không xong rồi, Song giác minh xà đã tỉnh dậy!"

"Xì xì." Song giác minh xà nghe thấy động tĩnh vừa mở hai con mắt màu vàng ra đã ghim thẳng vào nữ tử mặc cung trang. Lâm Khinh nhìn thấy nàng ta cực kỳ bĩnh tĩnh giơ Phụng hoả đăng lên thì cảm thấy có điều gì không đúng, nhưng không đợi y thắc mắc thì dị biến đã xảy ra.

Nữ tử mặc cung trang truyền linh lực để cây đèn sáng lên, nàng ta lấy ra năm viên thượng phẩm linh thạch rồi ghim vào năm góc của Phụng hoả đăng. Mọi việc kể ra thì dài nhưng thực chất chỉ diễn ra trong vòng vài hơi thở, làm xong nàng dứt khoát chạy về phía bọn Lâm Khinh đang đứng.

Cả đám đều tỏ ra kinh hãi, nàng ta có ý gì?

Song giác minh xà cực kỳ tức giận khi có người xông vào lãnh địa của mình, nó gương cái mồm rộng lớn đầy răng nanh nhọn hoắt lên rồi đuổi theo, cái thân dài ngoằng vài trượng của nó phóng vút lên chắn trước mặt nàng ta, chặn luôn cửa thông đạo. Bọn tu sĩ đang đứng đằng sau giờ đã hơi hiểu ý đồ của nàng, tu sĩ áo xám rít lên:

"Trình Yên. Muội muốn làm gì?"

Quả nhiên. Nữ nhân tên Trình Yên liền cắm cây đèn xuống đất, lập tức một trận pháp khổng lồ được khởi động, vây khốn cả con yêu thú và ba tu sĩ vào đó. Tất nhiên, bọn Lâm Khinh cũng xui xẻo mà bị gom cùng.

Lúc này nàng ta mới cười lạnh và nói: "Các sư huynh cầm chân con yêu thú này hộ muội nhé! Sau này muội sẽ thường xuyên nhớ về các huynh." Vừa dứt lời nàng đã phóng đến giữa mặt hồ, vội vàng nhổ hai bông Băng vụ liên hoa đã thành thục lên rồi không ngoảnh đầu lại mà phi về phía đường hầm bên kia.

Yêu thú Song giác minh xà linh trí chưa phát triển hẳn nhưng cũng nhận ra mình bị lừa, nó nổi điên tấn công khiến cho trận pháp rung lắc ầm ầm. Còn ba tu sĩ đằng sau đã sợ đến tái mét mặt mày rồi.

Sát trận bắt đầu khởi động, từng tia điện mang từ bốn phương tám hướng phóng ra, cả ba tu sĩ đều hét lên kinh hãi, cuống cuồng lấy pháp bảo ra để phòng ngự.

Những tia điện mang này phóng vào người con yêu thú chỉ làm nó càng trở nên điên cuồng hơn, nó nhận ra sự tồn tại của kẻ khác ở trong sát trận nên bắt đầu phun hoả diễm lung tung.

Ngay lúc này Phương Nam lại truyền âm cho Lâm Khinh: "Kết giới của ta cũng không giữ được lâu nữa, bây giờ chúng ta đâm lao thì đành phải theo lao thôi."

Lâm Khinh gật đầu đồng ý, sát trận này quá mạnh mẽ. Nữ tử ác độc kia không có ý định cho cả ba tên này chạy thoát đây mà.

Tu sĩ áo xám cực kỳ tức giận vì bị tính kế bởi chính sư muội bình thường gã vẫn cưng chiều. Gã biết rõ trận pháp này có bao nhiêu lợi hại, hơn nữa lại còn một con yêu thú cấp sáu nhằm vào bọn họ, tâm tình gã trùng xuống.

"Không được, ta phải sống. Không thể để cho con đàn bà kia đắc ý được!" Gã đã nghĩ trong đầu vài chục cách để hành hạ nữ tử kia, chỉ cần thoát được khỏi đây...

Cả ba tu sĩ Trúc cơ tung ra vô số pháp bảo liên thủ với nhau đánh một con yêu thú cấp sáu, tuy không làm gì được nó nhưng cũng chẳng đến nỗi chật vật. Nhưng khổ nỗi sát trận cứ liên tục biến hoá làm cho cả đám người lao đao, hơn nữa linh lực con người vốn không bằng yêu thú nên cả ba đều vô cùng sốt ruột.

Song giác minh xà đã trúng vài đạo vết thương, hai mắt nó bỗng dưng chuyển từ vàng sang đen. Nó lùi lại rồi bất chợt phát động công kích, toàn bộ thân thể nó nhằm thẳng một tu sĩ tóc ngắn mà xông đến.

"Sư đệ...!!!" Tu sĩ áo xám hét lên.

"Rắc!" Tu sĩ kia không kịp kêu một tiếng nào liền bị Song giác minh xà cắn đứt cổ, máu tươi phun ra khắp nơi. Con yêu thú thuận theo quét đuôi một cái đập bay hai tu sĩ còn lại, một người trong đó va chạm mạnh vào kết giới của Phương Nam làm nó nứt toác.

Người này rơi xuống, đầu lệch sang một bên, không còn hơi thở.

Lâm Khinh lần đầu tiên nhìn thấy người chết ngay trước mặt mình, nội tâm không kiềm chế được mà run rẩy. Mặt y tái mét túm chặt lấy áo của Phương Nam, nhưng người kia chẳng những không an ủi mà còn cố tình truyền âm lại: "Đệ sợ gì chứ, Tu chân giới vốn tàn khốc. Con đường tu luyện không có chỗ cho kẻ hèn nhát. Kẻ mạnh thì sống, kẻ yếu thì chết, rồi có ngày đệ sẽ phải tự tay giết người. Tập làm quen đi!"

Mắt thấy kết giới sắp nứt vỡ, Phương Nam lay vai Lâm Khinh rồi tiếp tục: "Bây giờ chúng ta xông ra ngoài, ta kiềm chế con yêu thú này còn đệ dùng cái này phá vỡ sát trận." Truyền âm xong hắn ném cho Lâm Khinh một xấp phá trận phù cấp hai. Y nhìn đống phù trên tay mà cạn lời, không biết cái đống phù cùi bắp này có phá nổi một góc trận pháp này không nữa?

Như biết Lâm Khinh nghĩ gì, Phương Nam lại móc ra một xấp phù nữa nhét vào tay y.

Lâm Khinh: "..."

Thật ra Lâm Khinh không sợ hãi lắm, y còn có không gian bảo mệnh. Nhưng Phương Nam thì sao, y cũng không thể tuyệt tình mà bỏ lại người ta như vậy chứ? Dù sao hai người đã thiết lập tình bằng hữu vô cùng vững vàng rồi.

"Đành vậy, liều mạng thôi!"