Ta Xuyên Dị Giới Làm Gay

Chương 207: Muôn vàn tuế nguyệt - 3




Phương Chu cứ ngỡ Bích Xích thánh tôn giết tiểu Bạch rồi lên vội vàng lao đến, cũng may nó chỉ hôn mê mà thôi.

"Thưa tiền bối, nó làm sao vậy?"

Bích Xích thánh tôn thở dài. "Chuyện tốt của Lâm Minh để lại. Ngày xưa y toàn bày ra để người khác dọn thôi. Chậc, không ngờ Lâm Khinh lại có được thứ này, đại lục này có cơ hội trở về như cũ rồi."

Phương Chu nghe ù ù cạc cạc chẳng hiểu gì cả, "Thế là sao?"

Bích Xích thánh tôn nhìn đồng hồ cát đã chảy được một vòng thì lắc đầu xua tay.

"Ta đã nói quá nhiều rồi. Thiên cơ bất khả lộ, về sau ngươi sẽ rõ thôi."

"Vâng." Phương Chu thở dài, vì không thể ở bên ngoài quá lâu nên lão ôm tiểu Bạch lên rồi tiến vào Vấn Thiên tháp. Tiểu Thất thì vẫn kiên nhẫn canh chừng bên người Lâm Khinh.

Bích Xích thánh tôn cũng khoanh tay nhìn chăm chú vào y.

Lâm Khinh ngồi trên trụ đá rất lâu, dù không đếm được thời gian nhưng mà y biết đã vượt quá mười ngày rất lâu rồi. Trong khoảng thời gian này Kim đan vỡ nát, Nguyên anh dần dần thành hình. Lâm Khinh cảm thấy có một mối liên hệ vô hình giữa mình và ngoại giới.

Y có thể nghe được âm thanh từ rất xa, có thể cảm nhận được mặt đất đang rung động, lực đạo của kình phong, có thể nói cả người y như tiến vào một cảnh giới khác hoàn toàn trước đây.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, một tháng, hai tháng rồi lại ba tháng, Lâm Khinh không biết mình ở đây bao nhiêu lâu rồi nữa, chỉ biết y càng ngày càng chìm đắm không muốn tỉnh lại.

Bỗng nhiên trái tim Lâm Khinh đập dữ dội, cái cảm giác đau đớn như muốn xé rách lồng ngực tràn ra. Y chợt tỉnh táo lại.

Nguy rồi. Là Lam Túc gặp nguy hiểm.

Lâm Khinh vùng vẫy muốn thoát ra khỏi đây nhưng không tài nào há miệng ra được. Sức mạnh trong người như bị kiềm chế lại bởi một thứ gì đó. Bức bối lẫn đau đớn làm y như phát cuồng.

"A a a a a..."

Trong tình cảnh bức bách này, mảnh phù sinh trong thức hải liên tục xoa dịu áp lực nhưng mà cả cơ thể lẫn thức hải của Lâm Khinh vẫn cứ đau đớn vô cùng. Ma khí chạy lung tung trong cơ thể, mắt y bắt đầu chuyển sang màu đỏ rực.

Hiện tượng này gọi là hiện tượng ma hoá.

Bích Xích thánh tôn nhìn thấy trên người Lâm Khinh bốc lên ma khí cuồn cuộn hoà lẫn linh khí thành một thể. Hắn vẫn kiên định từ đầu rằng ma khí này là vật có hại nên thấy vậy thì nhanh chóng điểm tay, lập tức linh khí từ bốn phương tám hướng đổ dồn vào cơ thể y, chèn ép không cho ma khí phát triển.

May mắn hành động này lại giúp Lâm Khinh một kiếp, y như người chết đuối bắt được cọc tham lam hấp thu, cưỡng ép chỗ linh khí này đánh vào màng chắn cảnh giới.

"Rắc." Lâm khinh như nghe thấy rõ ràng màng chắn cảnh giới nứt vỡ, sau đó năng lượng trên khắp các ***** ** bắt đầu kéo về hướng vào phía Nguyên Anh bên trong đan điền. Y hít sâu một hơi, tham lam hấp thu luồng linh khí tinh thuần xung quanh người.

Nguyên anh mở mắt ra bắn khỏi cơ thể, nó giống bản thể ngồi xếp bằng một chỗ, hào quang bao bọc quanh người.

Lúc mở mắt ra, trong mắt Lâm Khinh là tinh quang sáng rực, nhưng cảm giác quặn đau nơi lồng ngực chưa bao giờ mất.

Nguyên anh của Lâm Khinh đã thành hình trôi lơ lửng trên đầu, nhìn giống hệt y thu nhỏ lại. Cơ thể nó tuy chỉ cao có hai tấc thế nhưng đôi mắt lại đỏ rực, mái tóc hai màu trắng đen rõ rệt.

Bích Xích thánh tôn túm lấy Nguyên anh trong tay ngắm nghía. Hắn cũng thấy thứ này thật kỳ dị, tuy nhiên kiểm tra tới lui thì lại chẳng có vấn đề gì, ngược lại sức mạnh lại hơn Nguyên anh bình thường nhiều lắm.

"Tiền bối. Ta muốn rời khỏi đây."

Lâm Khinh không biết mình đã ngồi tu luyện bao nhiêu lâu rồi nhưng y cực kỳ lo cho Lam Túc. Liên kết giữa hai người đang mỏng manh vô cùng.

Là độ kiếp gì mà lại khiến hắn nguy hiểm đến tính mạng?

"Được." Bích Xích thánh tôn gật đầu, thả Nguyên anh ra, nó vẫy vùng một chút rồi ngoan ngoãn trở lại đan điền của Lâm Khinh.

"Xem chừng ngươi nôn nóng lắm rồi. Ra ngoài cũng được nhưng nhớ nghiên cứu kỹ cuộn giấy."

Hắn nói xong mới nhớ ra.

"Cần để sủng vật tên tiểu Bạch kia ở một nơi yên tĩnh không quá nhiều linh khí, cũng không được gọi nó dậy, đến lúc nó dậy tất cả mọi chuyện sẽ yên ổn."

Lâm Khinh trong lòng lo âu nên chẳng còn tâm trạng nào mà nghe nữa, y cẩn thận đặt cuộn giấy vào nhẫn trữ vật, lại cầm lấy Vấn thiên tháp và cả tiểu Thất nhét vào ống tay áo.

"Tiền bối, bây giờ ta phải ra ngoài bằng cách nào?"

Bích Xích thánh tôn mỉm cười, "Rời khỏi phiến không gian này là ra bên ngoài rồi. Nhưng mà chưa đến mười ngày Bích động chưa đóng cửa, ngươi có muốn ra cũng không được đâu."

"Gì?" Lâm Khinh ngạc nhiên. "Sao lại chưa đến mười ngày, rõ ràng là..."

Bích Xích thánh tôn chỉ vào đồng hồ cát, "Đây là Sa Thời kế, Thần cấp pháp bảo của ta, thứ này có thể làm thời gian trôi chậm lại. Đúng là lúc nãy ngươi đã tu luyện hai năm, ở bên ngoài mới là hai ngày thôi."

Lâm Khinh giật mình. Bây giờ y mới thấy rõ sự lợi hại của Thánh tôn.

"Tiền bối. Vãn bối nhất định phải ra ngoài. Đạo lữ của vãn bối đang độ kiếp gặp nguy."

"Khoan đã, độ kiếp? Đạo lữ ngươi là người Lam gia đang độ kiếp sao?"

"Vâng. Lần này là lần thứ hai hắn độ kiếp, ta cảm nhận khế ước đang dần dần mờ đi."

Bích Xích thánh tôn thở dài. Dù sao Lam gia cũng là hậu nhân của hắn, không thể không cứu. Hắn bấm tay tính toán một lúc rồi vất cho Lâm Khinh một cái quạt nhìn khá tầm thường rồi tiếc nuối nói:

"Hắn đang bị tâm ma quấy nhiễu. Đây là quạt Thanh y, thanh tẩy hết bẩn thỉu thế gian, ngươi đứng cạnh quạt cho hắn ba lần là được."

Lâm Khinh mừng rỡ. "Tạ ơn tiền bối."

Bích Xích thánh tôn mỉm cười phất tay, Lâm Khinh bị một lực đạo mạnh mẽ ném bay ra khỏi phiến không gian này.

"Rầm."

Lâm Khinh ngã ra đập cả người vào một tấm thạch bích, doạ cho người bên ngoài sợ chết khiếp.

"Khinh nhi. Con có sao không?"

Lâm Khinh bị đập đến choáng váng, trong lòng phỉ nhổ tám mươi lần vị thánh tôn kia, mãi mới nhận ra người trước mặt là Ninh Nhược Lan.

"Bá mẫu, con không sao. Bá mẫu cho con biết Lam Túc bây giờ đang độ kiếp ở đâu ạ?"

Ninh Nhược Lan thấy Lâm Khinh mới có vài ngày đã bị truc suất ra ngoài, lo lắng không thôi.

"Khinh nhi về nghỉ đã. Lam Túc độ kiếp lần này lần thứ hai rồi, con đừng lo lắng quá."

Lâm Khinh đứng phắt dậy. "Bá mẫu, con không có thời gian giải thích đâu. Chúng con đã ký khế ước sinh tử, hiện giờ khế ước đang mờ dần, Lam Túc nhất định là đang gặp nguy hiểm. Bá mẫu hãy dẫn con đến đó, con có cách cứu huynh ấy."

"Khế ước sinh tử? Lam Túc hồ đồ quá." Ninh Nhược Lan nói vậy nhưng vẫn nhanh nhẹn dẫn Lâm Khinh tiến tới từ đường Lam gia.

Ngoài từ đường bây giờ đang tập trung đông đủ người Lam gia. Bầu trời tối tăm một cách quỷ dị, gió thổi ào ào, gạch ngói bay khắp nơi.

Lam gia gia chủ nhìn thấy Ninh Nhược Lan dẫn Lâm Khinh vào cấm địa thì vội đứng ra ngăn cản. "Các ngươi đi đâu?"

Lâm Khinh không buồn trả lời mà tranh thủ lúc Ninh Nhược Lan chặn lão lại thì phóng thẳng vào bên trong.

Cấm địa Lam gia hiện giờ như một bãi chiến trường. Nam nhân bình thản ngồi chính giữa, xung quanh là cơ man linh thạch và pháp bảo.

Nhìn Lam Túc có vẻ rất bình thường nhưng mà mồ hôi tuôn ra ào ào, ấn đường vì cau lại lâu quá mà thành nếp nhăn.

Lâm Khinh biết Lam Túc đang ở trong tâm ma nên vội vàng lấy cây quạt rồi mở ra.

Quạt này chỉ vẽ điểm vài ba lá trúc trông khá giản dị. Lâm Khinh cầm thử quạt một cái, vô số linh văn từ bên trong đó bay ra hoá thành tiếng ngâm chú.

Quá thần kỳ.

Tiếng ngâm nghe sơ qua giống Thanh tâm chú nhưng mà cao thâm hơn nhiều. Lâm Khinh thấy mày Lam Túc giãn ra một ít lại phẩy thêm cái nữa.