Ta Xuyên Dị Giới Làm Gay

Chương 196: Hải sa môn




Vân Hi tiên tử trầm ngâm nãy giờ bỗng nhiên lên tiếng.

"Ta nghĩ ta biết vì sao gã chết. Lúc bị đánh lén thì ta cũng tung một chiêu vào đan điền của gã. Vết sẹo hình rễ cây chính là bị phản phệ của công pháp đó. Đó là cấm thuật của Vân gia ta. Công pháp này buộc phải hấp thu âm khí thì mới có thể chữa khỏi. Nhưng ta không nói cho y biết, ngọc Mặc lưu ly tuy màu đen nhưng lại là vật chí dương. Nhiễm phải âm khí thì linh lực xung quanh sẽ biến thành kịch độc, viên ngọc sẽ biến thành màu đen."

Lâm Khinh chợt nhớ ra, đúng là trong nhẫn trữ vật của gã đó có một viên ngọc. Cảm nhận Vân Hi tiên tử không có ác ý gì, thậm chí là vừa cứu mạng mình. Lâm Khinh cẩn trong lấy ra.

"Ta vừa hay nhặt được một viên ngọc, liệu nó có phải là của tiền bối hay không?"

Ngọc Mặc lưu ly màu đen chỉ bằng ngón tay, nhìn qua rất tầm thường, nhưng mà vừa gặp không khí bỗng chốc sáng lên, linh khí quả nhiên từ bốn phương tám hướng đổ dồn về đây.

Vân Hi tiên tử lắp bắp: "Đây... đây..."

Lâm Khinh xác nhận là đúng thì phẩy tay một cái. Viên ngọc Mặc lưu ly bay thẳng đến trước mặt Vân Hi tiên tử.

"Nếu là đúng thì cũng đến lúc vật quy nguyên chủ rồi."

Ánh mắt Vân Hi mở lớn, nàng không ngờ đến Lâm Khinh lại trả viên ngọc cho mình, vốn chỉ là nước chảy hoa rơi, cớ sao chuyện tốt lại đến liên tiếp thế này.

Viền mắt Vân Hi đỏ hoe, đột nhiên quỳ gối xuống hướng Lâm Khinh.

Hiển nhiên Lâm Khinh bị kinh sợ, y luống cuống dựa hẳn vào người nam nhân phía sau.

Lam Túc nâng môi cười, khẽ phẩy tay làm thân thể của Vân Hi như bị định trụ trong không khí, nàng thấy vậy mới run run nói.

"Ta... ta hơi xúc động. Tại ta không thể ngờ được rằng năm ngàn năm rồi mà vật chí bảo lại Vân gia lại có thể trở về."

Vân gia ngày xưa cực kỳ huy hoàng. Căn cơ có thể so được với một trong mấy thế lực lớn của đại lục. Ai ngờ lại huỷ hoại ở đời Vân Hi. Từ lâu nàng hộ thẹn với tổ tông nên không dám bước ra khỏi Vân gia nửa bước. Bây giờ đến khi sắp tuyệt vọng không ngờ lại tìm về được chí bảo đã mất.

"Ơn này đã không còn cách nào để hình dung. Tiểu nữ thật lòng cảm kích hai người, về sau hai người có bắt tiểu nữ lên núi đao hay xuống biển lửa, tiểu nữ cũng sẵn sàng."

Lâm khinh không muốn lằng nhằng ơn huệ, cố tình nói sang chuyện khác, tiện thể hỏi chuyện Tiêu gia. Qua lời Vân Hi mới biết Vân gia bây giờ phụ thuộc vào Hải Sa môn. Bọn họ thân cô thế cô, đường cùng cũng đành nghe lệnh Hải sa môn mà thôi.

Hải sa môn chỉ có một tông chủ Đại thừa trung kỳ. Lam Túc cuối cùng thở dài, đoạn bảo: "Phía Hải Sa Môn ta sẽ giải quyết. Ta cũng không ngờ bọn họ dám khuếch trương thế lực như vậy."

Nhật Nguyệt đại lục có một luật bất thành văn. Cấm xâm chiếm địa bàn, cấm ra tay với tu sĩ ít hơn mình ba cấp. Không rõ luật đến từ đâu nhưng Tu chân giới muốn cân bằng được thì phải có trên có dưới, có trước có sau.

Địa bàn của Hải Sa môn vốn chỉ có một hòn đảo lớn phía đông đại lục, vì bọn họ có một tu sĩ Đại thừa kỳ nên mới miễn cưỡng được xếp vào một trong mười đại tông môn. Thực lực so với những tông môn khác thì chẳng là gì.

"Nhưng mà Hải Sa môn nổi tiếng khó chọc. Hai vị công tử phải thật cẩn thận."

Lam Túc nói một cách đương nhiên.

"Yên tâm, chỉ bằng một Hải Sa môn thì còn chưa làm gì được ta."

Lâm Khinh lúc này miệng đầy ý cười.

"Huynh tưởng mình huynh biết đánh à? Huynh đệ của ta để ta tự giải quyết đi."

"Được được, để đệ giải quyết hết."

Ngâm Thiên Dự im lặng từ đầu đến giờ lúc này mới mở miệng.

"Ta... ta đã suy nghĩ kỹ rồi, ta muốn ở đây học y thuật. Lâm Khinh ngươi có thể chuyển lời cho Tiêu Nam hộ ta không? Bảo với chàng khi nào ta Kim đan thì sẽ xuống núi tìm chàng."

Lâm Khinh nhìn nàng, thở dài.

"Ta cũng muốn giúp ngươi nhưng Tiêu Nam đã đến đây rồi. Ngươi muốn hắn phải về tay không à?"

Ngâm Thiên Dự im lặng, trong mắt không còn tinh nghịch như thủa nào nữa, ngón tay vân vê mép váy chán chê rồi mới dứt khoát: "Ý ta đã quyết, sẽ không thay đổi nữa."

Lâm Khinh ngại nhất là khuyên can người khác, y cũng không miễn cưỡng nàng. Chuyện của họ nên để họ tự giải quyết thì hơn.

"Được. Ta sẽ chuyển lời cho hắn." Lâm Khinh dựa vào lòng Lam Túc rồi nói tiếp: "Nhưng mà Ngâm Thiên Dự, ta khuyên ngươi hãy trân trọng những gì đang có, người ta sẵn sàng chờ đợi ngươi không phải vì ngươi ưu tú thế nào đâu, đôi khi lúc mất đi rồi mới thấy luyến tiếc những điều đã qua.

Nàng lặng thinh một lúc lâu rồi khẽ cười. "Được."

Hoá ra bọn họ đã trưởng thành cả rồi. Tuy so với những vị đại năng sống qua muôn vàn tuế nguyệt thì chẳng là gì, nhưng để tự mình quyết định cuộc đời cũng đủ rồi.

Vân Hi tiên tử quyết định tự mình tiễn hai người xuống chân núi. Lúc bóng dáng nàng xuất hiện làm mọi người dấy lên một trận xôn xao.

"Là sư thúc tổ kìa. Sao hôm nay nàng lại xuống núi?"

"Nhìn kìa, vị công tử kia đã tỉnh rồi."

"Vân Hi tiên tử quả nhiên là quỷ thần y, y thuật thật thần sầu."

"Đây là lần đầu ta được thấy mặt nàng đó."

"Ta cũng vậy."

Lâm Khinh nhìn thấy mọi người phấn khích như vậy không hiểu ra sao, Vân Hi liền giải thích.

"Ta đã một ngàn năm rồi chưa xuống núi, bọn họ kinh ngạc cũng phải."

Tiêu Nam nhìn thấy Lâm Khinh thì vui mừng chạy đến, nhưng hắn ngó tới ngó lui mà không thấy người mình muốn gặp đâu thì thất vọng, nhưng vẫn quay sang nói với Lâm Khinh.

"Ta đã nói ngươi da dày thịt béo thế này thì làm sao mà chết được. Huynh đệ của Tiêu Nam ta mệnh tốt lắm."

Lúc này Lâm Khinh còn chưa biết chất độc trong người mình còn chưa được giải hết, chỉ có thể cầm cự được trong vòng một trăm ngày nữa, y hớn hở nói:

"Chuyện, ta mà lại."

Tiêu Nam tuy nói vậy nhưng thật ra vẫn không yên tâm, bàn tay đặt sau vai âm thầm dùng linh lực dò xét khắp người Lâm Khinh, mãi đến khi cảm nhận có một đôi mắt nhìn chằm chằm sau lưng thì mới khựng lại.

Quên mất còn một vị tổ tông này ở bên cạnh.

Lâm Khinh thấy Lam Túc cau mày thì khẽ véo hắn một cái rồi nói: "Huynh ra chỗ khác đi, ta có việc tiêng tư cần nói với Tiêu Nam." Y còn cố tình nhấn mạnh hai chữ 'riêng tư'.

Lam Túc chưa kịp nói gì thì Lâm Khinh đã đẩy hắn ra rồi kéo Tiêu Nam sang một bên. Lam Túc ngẩn người ra, mãi đến khi Tiêu Cảnh đến hỏi chuyện hắn mới hoàn hồn trở lại.

Việc riêng tư cái gì chứ? Sao phải đẩy hắn ra?

Lâm Khinh kệ Lam Túc, y không dài dòng mà vỗ nhẫn trữ vật, bàn tay đang nắm xoè ra. Trong đó có một cái hộp, một cái bình và một cái túi trữ vật. Y đưa cả ba vật cho Tiêu Nam:

"Ta đoán ngươi vẫn muốn lên khuyên nàng phải không? Đây là mười cọng Tinh thảo cùng với một bình Vân chi lộ, ngươi hãy để nàng luyện hoá chúng, thứ này dùng để tinh lọc cặn bã trong cơ thể, ổn định căn cơ. Ta đảm bảo dùng nó thì đan điền sẽ hoàn toàn được tu bổ, lúc đó thì Kim đan không còn là chuyện xa vời nữa. Còn việc thuyết phục nàng xuống núi thế nào thì kệ ngươi." Nói xong y lại dặn tiếp:

"Đồ trong túi trữ vật này là cho riêng ngươi, trong đó có một viên Bồi nguyên đan. Nhớ tu luyện cho đàng hoàng, đến khi chuẩn bị kết đan thì dùng."

Tiêu Nam nắm chặt mấy thứ đồ vật trong tay, cảm kích nhìn Lâm Khinh.

"Ngươi... ngươi phải đi luôn hay sao?"

Lâm Khinh cười nói.

"Bây giờ thế cục Tu chân giới rất rối, huynh ấy cần về tông môn." Huynh ở đây là ai thì cả hai người đều hiểu, Tiêu Nam lén lút nhìn Lam Túc rồi lại nhìn huynh đệ tốt của mình.

"Ta hỏi chuyện này hơi bỗ bã nhưng... ngươi và huynh ấy là... đó đó thật à?"

Lâm Khinh bật cười.

"Thật. Cực kỳ thật. Đó cái gì mà đó, là chúng ta yêu nhau thôi mà, ngươi thấy lạ sao?"

"Ấy, không... Ý ta là không lạ. Ta biết mà, ngay từ ngày xưa ta đã thấy huynh ấy nhìn ngươi không đúng rồi." Tiêu Nam nói xong còn đùa giỡn véo má Lâm Khinh: "Chậc, nhìn ngươi càng ngày càng đẹp ra, ta không ngờ có ngày ngươi đi yêu nam nhân đó. Mục tiêu kiếm mỹ nữ của ngươi quăng đi mất rồi à?"

"Mỹ nữ cái gì cơ?" Lam Túc đột nhiên tiến tới, tay xoa xoa nơi Tiêu Nam vừa chạm vào rồi kéo y lại.

Lâm Khinh cười ha ha lấp liếm."Không có gì hết, ta chỉ tạm biệt hắn ấy mà, chúng ta đi chưa, để ta ra chào Tiêu thúc cái đã."