Rất tiếc, đến sáng hôm sau thì hắn không cười nổi nữa, sau khi bị Lâm Khinh đá đít khỏi động phủ và không hẹn ngày gặp lại. Lam Túc chỉ còn biết lắc đầu bó tay với mấy chữ xiêu vẹo treo ngoài động phủ:
"Đang bế quan. Cấm làm phiền!!!"
Lam Túc cũng biết là dục tốc thì bất đạt, sợ hắn lấn tới quá sẽ doạ bảo bối chạy mất nên cũng thuận theo Lâm Khinh mà thả y tự do một thời gian.
Sau khi nam nhân rời đi Lâm Khinh mới thở phào nhẹ nhõm.
"Cuối cùng cũng lấy lại được những tháng ngày yên bình!" Lâm Khinh cảm thấy nhẹ cả người.
Những ngày qua, dù nam nhân phục vụ hắn tận tình thật đấy nhưng mà không vào được không gian tu luyện nên Lâm Khinh cảm thấy rất khó chịu. Y lo nhất là đám Linh thảo vừa mới trồng, mấy tháng không tưới nước liệu giờ có thành đám cỏ khô không?
Lâm Khinh bây giờ cứ nghĩ đến Lam Túc là lại nhớ đến cảnh không nên nhớ, nên y cố gắng tống khứ tên kia ra khỏi đầu bằng cách làm cho mình bận rộn.
Sau khi đã chắc chắn Lam Túc đi rồi, Lâm Khinh vội vã thêm hai cấm chế lên cửa động phủ rồi phi ngay vào không gian. Phải biết là y những ngày qua đã tưởng niệm Linh đàm biết bao.
Hơn hai tháng không vào không gian, Điều Lâm Khinh nhận ra đầu tiên ở đây là không khí đã thay đổi...
Ngày trước nơi đây không có mây không có gió, chỉ có một phiến không gian đậm đặc linh khí, không khí cũng không biết từ đâu đến mà luôn lưu thông.
Nhưng bây giờ, không gian tràn ngập mùi hương thơm ngát của Linh thảo, Lâm Khinh cảm giác rất thư sướng, thong thả hít một hơi linh khí quen thuộc rồi y mới bắt đầu đi vòng quanh để kiểm tra.
Mấy gốc Linh quả Lâm Khinh trồng chơi chơi bây giờ đã cao được hai thước, với tốc độ lớn này chẳng mấy mà sẽ kết trái, lúc đó ăn không hết còn có thể mang bán, tiện cả đôi đường.
Lâm Khinh đi đến Linh điền, y liền nhận thấy điều không tầm thường. Hai mảnh Linh điền này, dù hai tháng liền không tưới nước nhưng Linh thảo vẫn mọc rất tốt, vượt mức sinh trưởng bình thường.
Y tiếp tục đến xem một góc nhỏ Linh thảo y đã tưới chút nước ở linh đàm thì công nhận nhìn tươi tắn hơn hẳn, cũng cao hơn các cây khác một chút.
"May quá không chết là tốt rồi!"
Lâm Khinh còn nghĩ hai tháng không ngó ngàng, chắc Linh thảo của y không nảy mầm nổi. Kết quả không những mọc, mà còn mọc rất tốt.
Niệm thuật pháp Vân Vũ quyết để mưa rơi một lúc. Lâm Khinh lại cẩn thận múc một ít nước hồ để tưới cho Linh thảo.
Linh thảo cấp thấp bình thường tầm sáu tháng đến một năm sẽ thành thục, nhưng Lâm Khinh nhìn tình trạng Linh điền của mình thì lại thấy vui vẻ. Một số Linh thảo đã cao vượt mức, có lẽ sẽ bớt đi được một ít thời gian.
Sau khi Linh thảo thành thục rồi, y sẽ đem tất cả luyện thành đan dược để đổi lấy điểm cống hiến. Y bây giờ rất cần một số thuật pháp chiến đấu.
Theo lời Lam Túc nói, nếu thành công Trúc Cơ, y chắc chắn sẽ có một suất vào bí cảnh, ở nơi đó nghe đồn bảo vật rất nhiều. Nhưng cũng vô số nguy hiểm tiềm tàng. Càng nghĩ Lâm Khinh càng cảm thấy việc y cần làm còn quá nhiều, mà đại bỉ thì lại sắp diễn ra, y cũng không thể quá kém được. Ít nhất cũng phải tranh thủ một viên Trúc Cơ đan.
Lọt tốp hai mươi, thật ra Lâm Khinh khá chắc chắn. Với tu vi Ngưng Mạch trung kỳ của y và Thanh Liên quyết tăng cường thuật pháp, dù chưa có cơ hội chiến đấu với ai bao giờ nhưng y tin mình không quá kém. Nhất là thân thể y lại được tinh huyết Bạch Cốt Long rèn luyện, bây giờ đã có thể so với Hoàng cấp sơ giai pháp bảo.
Thực ra Trúc Cơ đan này sư phụ y cũng đã đưa y một viên, nhưng càng ăn nhiều tỉ lệ thành công Trúc Cơ càng cao, y cũng không ngại nhiều hơn vài viên.
Nếu thừa còn có thể đổi thành linh thạch và điểm cống hiến, nên nhớ là một viên trúc cơ đan có thể đổi được năm mươi hạ phẩm linh thạch và hai trăm điểm cống hiến lận.
Còn nếu quy ra riêng linh thạch, một viên trúc cơ đan sơ sơ cũng có giá ba trăm hạ phẩm linh thạch. Đây là đan dược cấp bốn hàng thật giá thật đấy, chí ít là mấy vị sư huynh của y cũng chưa ai luyện chế được đâu.
Sư phụ y trên phương diện đan dược thì say mê nhưng cũng mới là Luyện đan sư cấp sáu, ở Hoả Đan phong, Lâm Khinh biết có một vị Luyện đan sư cấp bảy duy nhất là phong chủ Hoả Đan phong.
Còn các đại Tông môn, ít nhất cũng phải có một đến hai vị Luyện đan sư cấp tám. Lâm Khinh nghe sư phụ nói. Ở Nhật Nguyệt đại lục này, còn chưa có vị Luyện đan sư nào luyện thành công đan dược cấp chín.
Chỉ có một lần duy nhất vào năm mươi năm trước, trong một lần đại bỉ của năm đại tông môn phía bắc đại lục. Sáu Luyện đan sư cấp tám đồng thời cùng luyện chế ra một viên đan dược "Hoả minh huyết linh đan".
Đây là một viên đan dược cấp chín, tuy được sáu vị Đan sư luyện chế thành công nhưng không thể kéo đến Đan kiếp. Thế nên chỉ là một viên đan dược cấp chín hạ phẩm, có tác dụng phục hồi huyết nhục.
Mục đích lúc đấy luyện ra đan dược là để cứu tông chủ Phương Chi Dực của Kiếm Minh tông, vị tông chủ này lúc ấy đã là tu vi Độ Kiếp hậu kỳ đại viên mãn mà không chống nổi tám ma tu Toái Hư kỳ vây công, cuối cùng Nguyên thần dùng bí pháp chạy thoát, thân thể cũng chỉ còn lại một hơi tàn.
Vậy mà trong hoạ có may, sau khi luyện hoá hết viên Hoả minh huyết linh đan, vị tông chủ này không những khôi phục mà còn thành công đột phá Đại Thừa kỳ, trở thành một trong mười tồn tại cao nhất Nhật Nguyệt đại lục.
Vậy nên Luyện đan sư là nhân vật không thể đắc tội trên đại lục này.
\*\*\*
Lâm Khinh bắt đầu những tháng ngày bế quan tu luyện. Y định tu luyện kết hợp tập luyện công pháp chiến đấu Xạ Mộc Lục Nguyên công mà sư phụ đã đưa cho từ dạo trước, vì chưa có thời gian nên Lâm Khinh chưa đụng vào.
Công pháp này luyện thành, linh khí sẽ hoá thành những sợi dây leo, có tác dụng giữ chân đối thủ, đồng thời tốc độ dây leo rất nhanh và khá là cứng rắn, có thể tấn công, cũng có thể phòng thủ.
Nếu tu vi cao, công pháp này sẽ rất lợi hại, khi tấn công đối thủ cùng cấp, đám dây leo này cũng có thể làm cho đối phương mất nửa cái mạng. Nhưng nhược điểm của công pháp này là mỗi lần thi triển khá tốn linh lực. Với tu vi Lâm Khinh bây giờ, nhiều nhất chỉ có thể hoá ra hai sợi dây leo, cầm chân hoặc đánh lén đối thủ thì khá thích hợp, nhưng để chiến thắng thì khó nói.
"Hay đấy, công pháp này khá tốt. Khi nào xuất quan phải tìm bọn Tiêu Nam thử mới được!"
Tiêu Nam đang luyện kiếm đột nhiên rùng mình ớn lạnh. Thầm nghĩ: "Là kẻ nào đang nói xấu lão tử?"
Khi Lâm Khinh đang bế quan. Ở bên ngoài tất cả các tu chân giả lại rất là hoang mang bởi vì gần đây Nhật Nguyệt đại lục lại rộ lên một lời đồn đãi. Đó là tông chủ thứ ba mươi hai của Thiên Huyền tông đã vẫn lạc, không biết lời đồn này đã bắt đầu từ đâu nhưng cứ thế mà lan truyền khắp đại lục.
Nhất là vị Tông chủ này lại quá mức nổi tiếng, là đệ nhất nhân trong cùng thế hệ, bây giờ hắn mới có hơn bốn trăm tuổi đã đứng trên đỉnh cao, hắn cũng chính là trụ cột của Thiên Huyền tông. Nếu giờ hắn vẫn lạc thật, Thiên Huyền tông cơ nghiệp vạn năm không đổ, nhưng những môn phái phụ thuộc như Huyền Phong môn sẽ thành những con dê béo mặc người xâu xé.
Lúc này các thế lực lớn tại Nhật Nguyệt đại lục cũng bắt đầu rục rịch.
Ở dưới chân núi Nguyệt Tầm là một thành trấn sầm uất, nhưng ngay bên cạnh lại có một nơi thập phần hoang liêu, nơi đây là một rừng trúc bạt ngàn, sâu trong đó chỉ có một căn nhà nhỏ đơn sơ, bên trong có hai người đang nói chuyện.
Người ngồi trên ghế gỗ là một thiếu nữ dung mạo tuyệt trần, phong thái điềm tĩnh. Chứng tỏ người này đã quen đứng ở trên cao.
Dù cảnh vật có đơn sơ nhưng nàng ngồi đó mà khí chất vẫn rất cao quý. Lúc này thiếu nữ đang ngồi lau một thanh nhuyễn kiếm màu xanh khá tinh xảo. Nàng không thèm liếc mắt nhìn nam nhân dưới đất mà vẫn bận rộn với việc của mình.
Người quỳ dưới đất là một hắc y nhân, không rõ mặt mũi, hắc y nhân cung kính thưa: "Chủ nhân, tin tức không thể điều tra thật giả, xin chủ nhân trách tội!"
Lúc này thiếu nữ mới ngừng tay, ngẩng đầu lên nhìn hắc y nhân. Lúc này, trong đôi mắt của nàng hiện rõ vẻ buồn bã, một lúc sau trên khuôn mặt xinh đẹp lại hiện lên vài phần oán giận và cô đơn. Nàng cau mày suy nghĩ một lúc rồi mới cất tiếng:
"Làm mọi cách tìm được hắn. Ta không tin là hắn có thể chết dễ dàng như vậy!"
"Tuân lệnh chủ nhân." Hắc y nhân nói xong liền hoá thành một hắc ảnh tiêu tan trong không khí.