Ta Xuyên Dị Giới Làm Gay

Chương 167: Huynh đệ họ Phí - 3




Lâm Khinh nghe thấy hai từ 'tẩu tử' mà miệng giật giật, không biết nói gì nữa.

Lam Túc vẫn thản nhiên. Hắn thong thả lôi từ nhẫn trữ vật ra một cái bình, vài cái chén rồi lấy linh trà ra pha. Đến lúc xong xuôi rồi mới rót ra làm năm chén.

"Ngồi xuống cả đi."

Lưu Toàn nhanh nhẹn nhất cầm lấy chén linh trà rồi tìm một chỗ yên lặng thưởng thức. Còn Lâm Khinh rất thích uống linh trà Lam Túc pha, thứ này đều là kỳ trân dị bảo, là đồ hiếm có dùng để ổn định tu vi.

Phí Hằng kiếm một cái ghế ngồi xuống, tiện thể ấn đầu tên đệ đệ bất trị của mình dúi dụi.

Phí Khanh không tình nguyện chút nào nhưng hắn cũng biết nơi này là đâu, miễn cưỡng cầm một chén linh trà rồi lí nhí nói.

"Mời đại ca, mời... mời tẩu tử."

Lâm Khinh nghe vậy phun thẳng ngụm trà trong miệng ra.

"Xin lỗi, xin lỗi, là ta bất nhã." Nhìn mặt Phí Khanh nhăn nhó, y buồn cười không thể chịu nổi nữa, gục đầu vào vai Lam Túc ngồi bên cạnh, nhưng bờ vai rung rung đã bán đứng y.

Phí Khanh thẹn quá thành giận, tính bùng nổ nhưng bị Phí Hằng giữ lại.

Chỉ còn Lam Túc vẫn bình thản, hắn lôi Lâm Khinh ngồi lên đùi mình rồi giải vây cho hai người kia.

"Được rồi. Đệ nghiêm túc lại xem nào. Đây là Phí Hằng và Phí Khanh, cả hai đều là biểu đệ của ta."

"Xin chào." Lúc này Lâm Khinh mới làm mặt nghiêm, chỉ là tư thế của hai người bây giờ khiến y có phần hơi lỗ mãng.

Hoá ra chưởng môn là biểu đệ của Lam Túc, thảo nào hắn có thể ẩn mình ở Huyền Phong môn lâu đến vậy. Nhưng mà hai người này đều họ Phí cơ mà?

Lam Túc hiểu Lâm Khinh nghĩ gì liền giải thích:

"Đây đều là biểu đệ bên ngoại của ta."

"À."

Lúc này Phí Hằng vội vàng đưa ra một cái hộp.

"Tẩu tử. Nghe danh đã lâu mà giờ mới gặp, đây là quà gặp mặt của ta."

Lâm Khinh cũng không giả vờ thanh cao, y cầm lấy cái hộp rồi mở ra, nhìn bên trong là năm quả cầu tròn xoe khắc linh văn màu đỏ, khí tức hoả hệ nồng nặc.

"Đây là..."

Đây là Hoả bạo đan. Dùng một viên này ném ra có thể đả thương một tu sĩ Nguyên anh kỳ. Có thể dùng trong trường hợp khẩn cấp.

Ra vậy, vậy thì cũng khá giống như phá diệt phù.

Lâm Khinh gật gù, đang tính nói cảm ơn thì Phí Hằng lại lấy ra một cái ngọc giản nữa.

"Ta thấy tẩu tử có linh căn hệ mộc mà chẳng có công pháp nào phù hợp, ngọc giản này là một công pháp hệ mộc khá tốt. Tẩu tử cầm đi."

Có tiện nghi tội gì không chiếm. Lâm Khinh mắt sáng lên, thản nhiên cầm lấy.

"Cảm ơn huynh. Sau này huynh đừng gọi ta tẩu tử nữa. Ta là nam nhân mà."

Phí Hằng nhìn sang Lam Túc, thấy hắn gật đầu thì vội nói.

"Vậy đệ cùng tuổi với Phí Khanh. Từ sau ta mạn phép gọi Lâm đệ được không?"

Ai bằng tuổi Phí Khanh chứ, năm nay y mới có mười tám thôi, nghe đâu Phí Khanh này bốn mươi bảy tuổi rồi mà.

Tất nhiên Lâm Khinh chỉ nghĩ vậy trong lòng thôi, ngoài mặt vẫn thản nhiên đáp:

"Được."

Phí Hằng thở phào nhẹ nhõm, tên đệ đệ này quá lỗ mãng. Lỡ mà kết thù với Lâm Khinh thì sau này sẽ khó sống. Người khác không biết chứ hắn thì rõ ràng tính cách của Lam Túc, cực kỳ thiên vị. Hắn cười giả lả:

"Vậy nhân tiện đây ta đã mang theo mấy chai linh tửu. Bữa nay chúng ta ăn mừng Lâm đệ chiếm được một suất đi thi đấu chứ!"

Lần này Lam Túc lập tức đồng ý, ngay cả Phí Khanh nghe thấy rượu mắt cũng sáng lên.

Ở đây chỉ có rượu không có đồ nhắm, Lam Túc dẫn người đến một tửu lâu ngay trong tông môn.

Tửu lâu vốn nằm ở trung tâm khu chợ, xung quanh bài trí tiên nhạc nghe rất hay, mọi người trong tửu lâu chủ yếu là đệ tử tông môn, hiện tại tất cả đều đang bàn tán về trận thi đấu của Lâm Khinh hôm trước.

Một đệ tử khá béo đang cao giọng. "Lúc đó nếu là ta thì Lâm Khinh đó chạy làm sao thoát, một chiêu Vạn khí kình của ta còn chưa có đối thủ bao giờ."

"Tên Lâm Khinh đó chẳng có gì lợi hại, có khi đều mua chuộc đám đệ tử khác để ra oai thôi."

Gã ta đang chém gió thì thấy xung quanh nhìn mình một cách khó hiểu, người đối diện gã đã lén lút chạy mất từ lâu.

Linh cảm chẳng lành, gã từ từ quay đầu lại, thấy nhân vật chính trong câu chuyện đang đứng ở cửa, đang khoanh tay mỉm cười nhìn gã. Chân gã nhũn ra, vội vàng ngậm chặt miệng lại.

Lúc năm người bước vào bên trong. Toàn bộ tửu lâu đều trở nên tĩnh lặng, không có ai dám mở miệng ra nữa.

Cũng may cả năm không để bụng, Lam Túc dẫn thẳng cả đám vào một bao sương kín đáo rồi gọi vài món thịt yêu thú. Hắn vẫn nhớ Lâm Khinh thích nhất cái này.

Sau khi vài tuần rượu trôi qua thì tất cả đã vui vẻ trò chuyện với nhau. Dù sao Phí Khanh và Lâm Khinh cũng không có mâu thuẫn gì lớn, chỉ chúc nhau vài chén là có thể xưng huynh gọi đệ.

Phí Hằng trông vậy mà không uống được rượu, được vài chén là bắt đầu lè nhè.

"Lâm đệ biết không. Đệ đệ này của ta cái gì cũng giỏi, chỉ là quá hiếu chiến, sát khí cũng nặng. Hay là sau này Lâm đệ hãy cho nó ở cạnh để nó thu liễm lại.

Lâm Khinh nghe vậy vui vẻ đồng ý luôn.

"Được."

Phí Khanh ngồi cạnh: "..."

Lam Túc: "..."

"Lâm đệ, ta rất ngưỡng mộ đệ, có thể thu phục được thiên hạ đệ nhất nhân của Nhật Nguyệt đại lục này. Đệ có bí kíp gì không?"

Lam Túc thấy Phí Hằng đã say lắm rồi, bắt đầu nói luyên thuyên, ai dè Lâm Khinh không ngại tí nào, y hào hứng nói:

"Ta chẳng làm gì cả, là tông chủ của huynh si mê nhan sắc của ta đó."

"Đúng đúng. Nhan sắc của Lâm đệ thật là mỹ miều..."

Lam Túc nghe hai người tung hứng thấy sai sai mới kéo Lâm Khinh lại quan sát, hoá ra hàng này cũng lơ mơ rồi. Hắn không để y uống thêm nữa, chia tay hai huynh đệ họ Phí rồi đưa người về.

Buổi sáng hôm sau khi tỉnh táo lại Lâm Khinh thấy Lam Túc đang đứng ở cạnh giường đá nhìn xuống. Y ngạc nhiên hỏi:

"Sao huynh đứng đây?"

Lam Túc cười, cúi xuống hôn lên môi Lâm Khinh.

"Đi thôi. Nay ta muốn tặng cho đệ một món quà."

"Quà gì vậy?"

"Đi rồi biết."

Vì thần thần bí bí nên Lâm Khinh khá tò mò. Lam Túc sửa soạn cho y kỹ càng rồi mới dẫn Lâm Khinh đi sâu vào trong núi.

Thiên Lam phong khá đẹp. Nơi này chỉ có duy nhất một căn lầu của Lam Túc, còn lại cả một ngọn núi vẫn còn nguyên vẻ hoang sơ. Chỗ mà Lam Túc dẫn Lâm Khinh đến là một sơn động trông khá heo hút. Dây leo màu đen đầy gai giăng kín khắp nơi.

"Năm mươi năm trước ta tình cờ kiếm được một nhánh Hắc Phi đằng này rồi mang về trồng ở đây. Không biết có phải duyên phận hay không nhưng đệ hãy nhận lấy nó."

Lâm Khinh kinh ngạc nhìn đám dây leo đầy gai góc trước mắt, y đưa tay ra sờ, hàng loạt sợi dây leo nhanh chóng phủ kín tay y rồi vây khốn lại. Lâm Khinh thấy tay đau nhói.

"Hắc phi đằng. Lại một pháp bảo tiên thiên nữa."

Dây leo này thuộc loại hiếm ở Nhật Nguyệt đại lục. Nó có đặc điểm là cứ thấy nhiệt độ là quấn chặt lấy. Chỉ cần trên người có sự sống là nó sẽ tự động siết con mồi cho đến khi người đó mất đi sự sống thì thôi.

Ở đây có một bụi dây leo, từng sợi đen xì bay múa khắp nơi, cảnh tượng cực kỳ nguy hiểm.

Lam Túc thấy Lâm Khinh khá hứng thú thì vội nói.

"Đệ nhỏ máu nhận chủ đi."

Lâm Khinh nghe lời Lam Túc, cắt đứt một ngón tay, bức ra một giọt tinh huyết rồi bắn vào bụi rậm.

Dường như loài thực vật này có linh tính, một giọt máu ngấm vào cũng đủ làm cho đám dây leo này cuồng loạn lên, Lâm Khinh dùng hết sức bình sinh chiến đấu với nó, chỉ nửa canh giờ cả người y đã bị dây leo đập vào mấy lần.

Lúc này Lam Túc mới ra tay, hắn nhẹ điểm vào hư không một cái, tia sét to tướng từ trời trời rơi xuống đánh thẳng vào đám dây leo.

"Chính là lúc này!" Lâm Khinh bức thêm một giọt tinh huyết rồi đập tới. Đám dây leo quay cuồng một lúc rồi ngừng lại, Lâm Khinh thuận thế xông lên."

"Soạt."

Vật thể quay một vòng xung quanh rồi rơi vào tay Lâm Khinh. Y giơ tay lên quan sát thứ vừa cướp được.

Đây là một đoạn dây leo màu đen.

Bề ngoài vậy này giống hệt một đoạn dây leo bình thường, Lâm Khinh thử thúc giục nó một cái. Cả thân thể đều bị dây leo bao bọc, gai tua tủa đâm ra chọc vào đau điếng.

"Thứ tốt."