Ta Xuyên Dị Giới Làm Gay

Chương 166: Huynh đệ họ Phí - 2




Khi Lâm Khinh nói xong câu này. Phí Khanh bên kia cười lạnh một tiếng rồi bắt đầu ngồi xuống như cao tăng nhập định, tiếng niệm chú từ miệng hắn liên tục phát ra.

Nghe nói ở Nhật Nguyệt đại lục cũng có phật tu, nhưng mà Phí Khanh này rõ ràng không phải. Phật tu thanh tịnh, còn một thân sát khí của hắn thì không thể che lấp được.

Linh văn hình chữ phạn màu vàng kim liên tiếp bay ra, âm thanh như tiếng cầu siêu vang vọng. Lâm Khinh tròn mắt nhìn, y cảm thấy người đang ngồi kia giống hệt đường tăng đang niệm Khẩn cô nhi để trói buộc Tề Thiên đại thánh vậy.

Nếu mà hắn niệm 'nam mô a di đà phật' có lẽ càng giống hơn nữa.

Đang bật cười với suy nghĩ của mình không ngờ Lâm Khinh lại thấy đầu đau đớn thật.

Có lẽ nào đây là công pháp dùng thần thức để tấn công.

Lâm Khinh vận thần du định ra chống đỡ, hai luồng sức mạnh một xanh một vàng bắt đầu đối chọi nhau không ngớt. Thời gian bắt đầu đình chỉ lại, áp lực lan tràn ra bốn phía.

Người ở dưới đài chỉ nghĩ bọn họ đang đứng im, ngoài Lam Túc và mấy trưởng lão thì không ai biết được bọn họ đang dùng thần thức đánh nhau kịch liệt.

Lâm Khinh cảm thấy đầu đau buốt. Thần du định được vận dụng đến cực hạn mà ma âm cứ liên tiếp dội vào. Y cảm thấy thế này không được bắt đầu tung Huyền Âm quỷ trảo liên tiếp bổ về phía Phí Khanh.

Chỉ là nam nhân đó vẫn ngồi im tại chỗ không động đậy, quỷ trảo bay vào đều bị linh văn đánh bay ra.

Chẳng lẽ thực lực của hắn có như thế này thôi sao?

Thần thức của Lâm Khinh cực kỳ khủng bố. Đối với đòn này của Phí Khanh, dù cũng lợi hại đó nhưng y cảm thấy không nguy hiểm lắm.

Không ngờ đây chỉ là màn dạo đầu, trò hay còn ở phía sau.

Phí Khanh niệm xong một bài chú, linh văn tiếng Phạn cứ thế xoay vòng quanh người rồi tụ lại trên đỉnh đầu hắn, cuối cùng hình thành một vầng trăng khuyết màu vàng kim rực rỡ.

Phí khanh bấy giờ mới mở mắt ra. Bầu trời đột nhiên có tiếng sấm rền, vầng trăng khuyết phát ra một trận nổ mạnh rồi từ đó hoá thành vô vàn đạo kim quang bắn về phía Lâm Khinh.

Đến giờ y mới biết nam nhân này sở hữu linh căn biến dị hệ Kim. Một trong năm loại linh căn hiếm gặp nhất tu chân giới.

"Con mẹ nó quá mạnh." Từng kim quang mang theo thế không thể đỡ lao vào vây lấy Lâm Khinh. Y muốn tránh cũng không được, cảm giác như mình đang ở trong một kiếm trận cỡ lớn. Sơ sẩy một cái là sẽ bị kiếm ảnh cắt vào người.

Đúng lúc này Lâm Khinh lại cảm giác tu vi có dấu hiệu muốn đột phá.

Xui xẻo quá!

Lần trước còn chưa luyện hoá được hết nguồn năng lượng hấp thu được ở tầng bảy Vấn thiên tháp. Dạo gần đây đột phá quá nhanh nên căn cơ đã có dấu hiệu lung lay, giờ đây mà thăng lên một cấp nữa thì sẽ chỉ hại chứ không phải là lợi nữa.

Miễn cưỡng nhịn lại, Lâm Khinh cố gắng dùng Phi thiên quyết và Hắc vụ để né tránh kiếm ảnh văng vào người, toàn thân vô cùng chật vật.

Nếu linh lực còn đầy đủ, y có tự tin chiến một trận với Phí Khanh. Nhưng giờ đây linh lực cạn kiệt, Phí Khanh lại còn nổi cơn điên, cứ như muốn dồn Lâm Khinh vào chỗ chết vậy.

Cảm thấy kiếm ảnh vòng quanh người ngày càng nhanh, có mấy lần sơ sẩy là phạn văn đã cắm vào người. Lâm Khinh cảm thấy bực bội, cơ thể khó chịu, trong khi đó đoá sen xanh cứ xoay tròn thúc vào lằn ranh cảnh giới, y phải mất hết sức để đè ép nó xuống.

Đúng lúc y định cá chết lưới rách ném ra vài tấm phù lục thì tiếng của quản sự vang lên.

"Kết thúc một canh giờ. Tất cả ngừng lại."

Phí Khanh không vì thế mà dừng lại, kiếm ảnh càng thêm dữ dội, nhưng một lực lượng đã đập tới triệt tiêu toàn bộ đòn tấn công của hắn.

Là trưởng lão Lưu Toàn.

"Phí Khanh. Trận chiến đã kết thúc rồi." Lưu Toàn chỉ nói một câu, uy áp của tu sĩ cao cấp làm Cho Phí Khanh suýt ngã. Hắn vội vàng dừng lại.

Tiếc quá không thể làm tên này bị thương!

Ánh mắt Phí Khanh không phục, vẫn hậm hực nhìn chòng chọc về phía này. Lâm Khinh vừa thở phào nhẹ nhõm xong nhìn thấy vậy, y khiêu khích nhướng mày với Phí Khanh. "Nhìn gì? Móc mắt giờ."

Dù y lẩm bẩm trong miệng nhưng tu sĩ tai thính mắt tinh, Phí Khanh nghe thấy rõ ràng. Hắn nổi khùng lên tiếp tục lao tới, nhưng nhìn thấy người đang đi đến đành phanh lại ngậm ngùi nuốt hận vào bụng, ngoan ngoãn chào.

"Đại ca."

Lam Túc liếc thằng nhóc con một cái, không cho hắn mặt mũi mà trực tiếp đến ôm Lâm Khinh nhấc lên, nhìn thấy khắp người y toàn vết thương mà đau lòng.

"Bảo bối."

Lâm Khinh mệt rồi, hai chân quặp vào người Lam Túc, đầu dựa vào vai hắn rồi nghênh ngang nói:

"Chúng ta đi về."

Lam Túc ngang nhiên giữ nguyên tư thế này mà bế Lâm Khinh đi. Mặc mọi người ở khán đài bắt đầu xôn xao bàn tán. Ở một hàng ghế có hai đệ tử không để ý hoàn cảnh mà vô tư bình luận.

"Không hổ là phu nhân của tông chủ. Kim đan trung kỳ mà chống đỡ liên tiếp được một canh giờ trước mười hai đệ tử có tu vi cao hơn. Lần đầu tiên ta thấy tu sĩ có thể vượt cấp đánh bại nhiều đối thủ như vậy đó."

"Xì. Cuối cùng y cũng chỉ thắng được một số đệ tử cùng tu vi Kim đan. Đám Vân Lãng đâu có dùng hết thực lực."

"Ngươi ở đấy mà so đo đi. Có ngon thì lên mà đấu. Chỉ sợ người ta chỉ dùng một ngón tay là đã nghiền ép được ngươi rồi."

"Hừ, ngươi dám khinh thường ta à? Ta cũng muốn thay tên ngươi trên Huyền Thiên bảng lắm rồi đó!"

"Vậy thì khiêu chiến đi. Ta sợ gì?"

"Là ngươi nói đấy nhé!"

Hai đệ tử hùng hổ lôi nhau trên khán đài. Ba vị tiên tử ngồi ngay hàng ghế sau đưa mắt nhìn nhau. Tử Lan lên tiếng:

"Ta thấy Lâm Khinh này rất có tư chất. Gặp nguy không loạn. Thảo nào ở cạnh được người lạnh nhạt như đại sư huynh."

Tử Hi không nói gì, Hàn Nguyệt đứng cạnh cũng chỉ mỉm cười. Cả ba nhìn bóng dáng Lam Túc khuất dần mà mỗi người một tâm tư.

Nhưng thật sự là Lam Túc vẫn luôn tỏ ra lãnh đạm đã thay đổi quá nhiều. Trước đây dù Tử Hi là vị sư muội hắn cưng chiều nhất thì cũng chỉ là nói nhiều hơn một câu so với người khác. Nhưng xem cách hắn đối đãi với Lâm Khinh này thì nâng niu và bảo vệ từng li từng tí.

Tử Lan thì không sao. Từ nhỏ nàng đã thân thiết với sư phụ nhất, từ sau khi sư phụ đi nàng khá thích tự do tự tại, nhưng còn Tử Hi vẫn luôn bám theo lam Túc mỗi ngày chắc cũng có chút hụt hẫng.

Mấy ngày gần đây vị tiểu sư muội này quá mức kiệm lời, Tử Lan cũng không thể đoán được tâm tư của nàng nữa.

Tử Lan nhìn Tử Hi rồi lại nhìn sang Hàn Nguyệt. Hàn Nguyệt này thì không hề biết thu liễm, thể hiện quá mức rõ ràng, dường như chịu nhiều nhục nhã cũng không làm nàng ta tỉnh ngộ.

Hừ. Đại hội các tông môn nhanh nhanh kết thúc đi. Mấy ngày nay vì tiếp đãi nàng ta mà mấy vị trưởng lão chẳng có thời gian tu luyện nữa.

***

Lam Túc dẫn người về rồi kiểm tra từ trên xuống dưới Lâm Khinh một lần, sau khi không thấy vấn đề gì mới bình tâm trở lại. Thật sự Lâm Khinh hôm nay quá khinh địch, lại không biết giữ miệng. Nếu mà tất cả mười hai đệ tử cùng xông vào quần ẩu thì y chỉ có nước nằm im chịu đòn.

Nhưng mà cũng tốt. Để y đấu một trận, sau này những tên không có mắt cũng chẳng dám công khai nói ra nói vào nữa.

Sau khi nghỉ ngơi một ngày, Lâm Khinh lại khoẻ khoắn như thường, y lúc này mới đem thanh tiểu kỳ cho Lam Túc quan sát. Lam Túc chưa kịp cầm lên thì kết giới ngoài cổng có người động vào.

"Có người."

Ngay lập tức, Lưu Toàn chạy vào thông báo.

"Chủ nhân, có Phí trưởng lão đến thăm."

Lam Túc chưa kịp nói gì thì Phí Hằng đã đi vào.

"Đại ca. Tẩu tử, ta đến thăm hai người."

Lúc này Lâm Khinh mới nhìn rõ người vừa tới, đây không phải là vị chưởng môn của Huyền Phong Môn à? Sao lại gọi Lam Túc là đại ca?

Còn khi nhìn thấy người đứng đằng sau Phí Hằng thì Lâm Khinh còn ngạc nhiên hơn.

Phí Khanh với cái đầu bóng lưỡng đang đứng đó, gương mặt không tình nguyện nên nhăn nhó thành một đoàn. Lúc nhìn thấy Lâm Khinh còn trợn mắt lên nhìn.

Phí Hằng thấy thế liền túm cổ hắn kéo đến rồi ấn đầu thằng nhỏ xuống.

"Đại ca, tẩu tử, hôm qua tên đệ đệ này lỗ mãng, ta túm người đến đây, hai người cứ việc trừng phạt."