Ta Xuyên Dị Giới Làm Gay

Chương 118: Người đầu tiên leo lên tầng năm?




Lâm Khinh còn đang ngơ ngác thì đã bị kéo đi nhặt ma thạch, cuối cùng thu về được gần hai ngàn viên.

Như những lần Vấn Thiên tháp đã từng mở ra. Đa phần ma tu sẽ phải dừng ở tầng này. Những người có thể đi lên tầng cao hơn thường đều là cấp bậc thiên chi kiêu tử, cực kỳ có tiền đồ.

Những người đi ra khỏi tháp không một ai nhắc đến cho nên tất cả đều không biết tầng này có thứ gì, chỉ biết là cần phải dùng đến trí tuệ thì mới có thể qua cửa.

Ti Lam vẫn cầm chìa khoá, hắn leo nhanh lên bậc thang tiến tới tầng bốn, hít một hơi rồi mở cửa ra.

Bên trong chỉ có một quầng sáng chói mắt.

Ti Lam đợi Lâm Khinh đi lên rồi mới nói: "Vào thôi."

Cả hai người cùng bước vào quầng sáng cùng một lúc.

Lâm Khinh vừa chìm trong hào quang thì xung quanh lập tức rơi vào im lặng, Ti Lam bên cạnh không còn thấy đâu, y gọi thử:

"Ti Lam."

"Ti Lam."

Không thấy tiếng người đáp lại, xem ra cửa này phải đi một mình rồi.

Đi thẳng về phía trước vượt qua bức tường ánh sáng chói mắt này. Lâm Khinh nhìn thấy phía bên kia được thiết kế giống như đường hầm, ánh sáng le lói hắt ra từ Dạ minh châu khảm trên tường chỉ đủ để soi rõ khung cảnh hoang vu tiêu điều nơi đây.

Lâm Khinh thử dùng thần thức nhưng mới di chuyển được năm trượng thì bị cản lại. Cả ma khí lẫn linh khí trong người cũng chậm vận chuyển theo.

Đây là nơi quỷ quái gì?

Không do dự nữa, Lâm Khinh dứt khoát đi về phía trước.

Nhưng chân vừa mới bước lên thì ngay lúc đó cũng có một mũi tên từ trên tường xé gió phóng ra.

"Vụt!" Y phản ứng nhanh lùi lại phía sau, ngọn tóc bay lên bị trúng tên đứt lả tả. Mũi tên cắm sâu vào bức tường đối diện.

"Mẹ kiếp!"

Lâm Khinh muốn chửi thề!!! Cái thứ này là gì thế? Cơ quan à?

Dù đã thử mọi cách mà không làm sao đi tiếp được. Kể cả là bay hay nhảy, cứ thò đầu ra là tên bay tới.

Thậm chí y còn lần mò hai bên bức vách xem có cái nút nào không? Thông thường mọi cơ quan đều có nút khởi động chứ nhỉ.

Tìm mãi mà chẳng thấy cái gì, Lâm Khinh hơi chán nản.

Chẳng lẽ phải dừng lại tại tầng bốn này???

Y quyết định lôi Hắc vụ ra, dùng tay múa kiếm đỡ tên, nhưng đi được tầm khoảng mười trượng thì cảm giác sức lực tiêu tán dần.

Mũi tên ào ào bay ra từ ba hướng làm y chẳng biết tránh vào đâu nữa. Tay chân trúng tên bật cả máu.

Cố gắng lết được một đoạn nữa Lâm Khinh không chịu nổi đành phải dừng lại.

Mệt!

Hơn nữa phía trước còn xuất hiện một cái ngã ba.

Đến bây giờ thì Lâm Khinh đã biết rõ mình đụng phải gai nhọn rồi.

Con mẹ nó vận khí y không được tốt, mấy lần chọn lựa thế này có bao giờ đúng đâu?

Cũng may chỗ y đang đứng tạm có một điểm trống, bước vào đó thì mũi tên sẽ không hoạt động nữa.

Cứ đi tiếp không phải là ý hay, ai biết tiếp theo còn có cái gì chờ đợi.

Y thử lôi tiểu Bạch ra thì phát hiện mình bị mất cảm ứng với không gian.

Cái thứ chó má gì thế này? Cứ lúc cần thiết lại không dùng được!!!

Rơi vào đường cùng, Lâm Khinh ngồi xuống ngay tại chỗ để đả toạ phục hồi sức lực, đến lúc cơ thể hồi được một phần linh lực mới nhớ ra một chuyện rất quan trọng.

Y có Huyền Minh khải lục còn gì!!!

Huyền Minh khải lục lấy được từ Tiếu Mặc mấy năm rồi còn chưa sờ đến. Lâm Khinh quệt mũi xấu hổ, mở ra phần ký ức chưa được đụng đến tí nào.

Mất đến hai ngày trời, cuối cùng mới lục tìm được một thứ gọi là Cơ quan thuật.

Nhắm mắt lại, y quyết định nghiền ngẫm xem có cơ quan nào giống với nơi đây không, ai dè ngồi một lần là nửa tháng trôi qua.

Vậy mà mới chạm được một phần da lông của thuật này.

Nhưng như thế là quá đủ rồi, có thứ để dựa vào còn hơn là mơ mơ hồ hồ.

Sau khi nghiên cứu kỹ lưỡng, Lâm Khinh cảm giác nơi đây giống hệt như một loại cơ quan mà Tiếu Mặc đã ghi \- Cửu chi lộ.

Tức là từ một con đường chia ra làm hai, rồi lại chia ra làm ba, làm bốn cho đến chín con đường. Mỗi một lần chọn lựa, Người đi phải chọn đường đúng.

Nếu sai thì có hai trường hợp. Thứ nhất là trở lại con đường đầu tiên, còn thứ hai thì bị đẩy ra khỏi tháp.

Mà con đường này ác ở chỗ, từ khi bắt đầu đi đến điểm cuối sẽ gặp vô số chướng ngại vật. Đặc biệt là tổng thời gian để đến điểm cuối cùng chỉ giới hạn trong bốn mươi ngày, nếu hết thời gian này vẫn bị vây ở đây thì sẽ tự động bị loại.

Điều này có nghĩa là Lâm Khinh chỉ còn có hai mươi ba ngày nữa để đi đến điểm cuối mà thôi.

Cũng may trong Huyền Minh khải lục có chỉ rõ ràng cách tìm đường, chỉ là chướng ngại vật thì hơi khoai một tí.

Giờ không phải là lúc để chần chừ nữa. Lâm Khinh đứng lên tiếp tục hành trình.

Đường thứ hai và đường thứ ba đều dễ, chỉ cần đều đi về bên phải là được. Chướng ngại vật rất đơn giản vậy mà cũng làm y tốn mất ba ngày.

Còn sáu con đường đúng cần phải chọn.

Đứng trước bốn con đường. Lâm Khinh đặt tay lên cằm và quan sát.

Giờ chọn đường nào đây.

Theo lý thuyết chỉ dẫn thì cần chọn con đường thẳng, không được chọn con đường cong. Nhưng mà khổ nỗi ở đây lại có những hai con đường đi thẳng.

"Thôi kệ. Liều ăn nhiều, chọn đường bên phải tiếp vậy."

Lâm Khinh vừa bước vào đường thẳng bên phải bỗng bức tường hai bên dần dần ép chặt lại, y vội vàng niệm công pháp Phi thiên quyết phóng thật nhanh.

Đến khi mặt suýt đụng phải tường. Con mẹ nó không ngờ lại gặp đường cụt.

Lâm Khinh hoảng hồn ngoảnh mặt lại đằng sau nhìn bức tường đang co lại chỉ còn vừa đủ một người lách qua.

Vận dụng hết công lực, y cắn răng. Quay người chạy!

Đến lúc trở lại được ngã tư lúc nãy. Lâm Khinh không còn tí sức lực nào.

"Nguy hiểm thật! Tí nữa thì bị ép cho bẹp dí." Y không nhịn nổi phải thốt lên.

Còn một đường thẳng cuối cùng, dùng hai ngày hữu kinh vô hiểm mà vượt qua. Lâm Khinh ngồi trước năm con đường mà nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Năm ngày rồi mới đi được bốn đường, còn năm đường nữa đi làm sao?

Trong khi Lâm Khinh loay hoay trong tầng bốn thì bên dưới chân Vấn Thiên tháp đang ồn ào bàn tán.

Có một trăm sáu mươi lăm người lên được đến tầng bốn.

Từng đốm sáng biểu thị cho sinh mạng hiện rõ ràng trên tháp. Hiện giờ chưa có ai lên được tầng thứ năm, người leo tháp cứ vài tiếng lại bị loại một người. Có người cứu được, có người đành bỏ mạng lại.

Tạp Mạn Tề còn chưa vượt qua nổi tầng ba, gã đang đứng bên dưới oán hận với tộc nhân:

"Rõ ràng cái tên Lâm Khinh đó cố ý muốn giết ta."

"Lâm Khinh là ai?" Một người trong đó tò mò hỏi.

Tạp Mạn Tề hừ một cái rồi mới nói:

"Ta làm sao biết y là ai. Chỉ nhớ rõ người này trông rất lẳng lơ."

Mấy tộc nhân cười rộ lên, nói:

"Ngươi có gặp qua Tạp Phỉ không? Cả đám Tạp Phí Tình nữa?"

Tạp Mạn Tề đang ngước lên nhìn chằm chằm vào những đốm sáng ở tầng bốn, nghe thấy tên Tạp Phỉ mới sửng sốt.

"Đám Tạp Phí Tình thì gặp, giờ này có lẽ đã lên đến tầng bốn, còn Tạp Phỉ à? Ta không nhìn thấy, có lẽ là chết mất xác ở nơi nào đó rồi."

Người kia kinh ngạc quay sang: "Ngươi..."

"Ngươi cái gì mà ngươi. Khốn kiếp! Nếu không có tên Lâm Khinh đó thì ta đã lên được tầng bốn rồi."

"Lâm Khinh?"

Một giọng nói chợt vang lên bên tai Tạp Mạn Tề, gã nhìn sang thấy bên cạnh mình có một nam nhân mặc y phục dạ hành đứng đó từ bao giờ.

Gã khẳng định chưa từng gặp người này.

Tạp Mạn Tề đang định mắng nhưng nhìn thấy đôi mắt tím sắc lạnh của người kia thì vội vàng thu liễm lại, cẩn thận trả lời:

"Các hạ muốn hỏi điều gì?"

"Trạng thái của Lâm Khinh đó như thế nào?"

Tạp Mạn Tề ngẫm nghĩ một lúc, cuối cũng chỉ nói: "Lúc đó y bị Hắc thiên yêu đuổi giết, tình trạng ra sao còn không rõ."

Hắc y nhân trầm ngâm, cuối cùng quay lại, đứng khoanh tay dựa vào gốc cây rồi đắm chìm trong suy nghĩ.

Hắn nửa muốn nửa không gặp lại thiếu niên...

Không gặp thì nhớ nhung trào dâng.

Gặp rồi lại không biết xử lý cục diện ra sao.

Còn chín tháng nữa Vấn thiên tháp đóng cửa. Không biết Lâm Khinh có thể lên đến tầng mấy?

Hắn nhắm mắt lại thở ra một hơi thật dài. Trên đuôi mắt nhuốm một phần mệt mỏi.

Cuối cùng, hắn nhìn lại Vấn thiên tháp một lần nữa rồi rời khỏi đây.

Người đứng dưới chân tháp chờ đợi rất nhiều. Thỉnh thoảng lại có người bị đẩy ra.

Lại một con số được đọc lên.

Trên tầng bốn còn có một trăm ba mươi người.

Mười ngày sau, một tiếng hét to phấn khích cất lên.

Đã có một người leo được lên tầng năm!

Chỉ thấy trên toà tháp sừng sững, nơi tầng năm ngự trị, có một đốm sáng rực rỡ đang di chuyển.

Là ai đây?