Ta Xuyên Dị Giới Làm Gay

Chương 117: Diệt ma đại trận




Con mẹ nó, đây không phải là phiên bản hắc hoá của tiểu Bạch à?

Tiểu Bạch ăn quá nhiều thiên tài địa bảo giờ đã lớn thêm một vòng, Lâm Khinh cứ tưởng tại nó ăn nhiều, nhưng tình hình này xem ra không hẳn là như vậy.

Có thể nó không phải là Bạch thử yêu như Lam Túc đã xem xét. Bạch thử yêu bình thường kích cỡ không lớn quá lòng bàn tay.

Trên đời này có rất nhiều yêu thú được nuôi dưỡng để săn bảo, nhưng tồn tại mạnh nhất trong số đó là một sinh vật chỉ xuất hiện trong truyền thuyết.

Thiên yêu.

Không giống như loài Hắc thiên yêu này. Thiên yêu có vẻ ngoài khá hiền lành, hai cánh trắng tinh như cánh dơi. Lông dài mềm mượt, nếu không có cánh nhìn qua quả thật giống một con chuột khổng lồ.

Quan trọng là nó có thể vượt qua cấp chín, biến hình thành người.

Mỗi một loại yêu thú sẽ có tiềm lực khác nhau, chúng sẽ chỉ thăng cấp đến cực hạn là dừng lại, còn Thiên yêu loài vật này lại khác hoàn toàn.

Truyền thuyết về nó nhiều vô cùng, điển hình là lời đồn đại nó có thể nuốt được nửa thiên địa.

Tiểu Bạch nuôi mãi vẫn cấp ba. Lâm Khinh không dám khẳng định suy nghĩ của mình là đúng, chỉ tự nhủ sau này phải để ý nó kỹ hơn.

"Uỳnh!!!" Đang chìm trong suy nghĩ bỗng một lực đẩy mạnh mẽ từ phía trước ập tới. Lâm Khinh ngước lên và nhìn thấy cảnh tượng chưa từng gặp trong đời.

Hắc thiên yêu đang há cái miệng rộng ra thổi một hơi.

Đúng! Chỉ một hơi thôi mà gần một nửa số người đang đứng chắn ở trước mặt của nó bị thổi bay, đến cả pháp bảo còn chưa kịp tế đã bị toà tháp bài xích ra ngoài.

"Chạy mau!!!"

Con hung thú này không hợp với lẽ thường. Hai cánh nó dang ra trải khắp nửa cái không gian này. Cuồng phong theo mỗi lần đập cánh tuôn ra dữ dội. Lâm Khinh gồng mình chống đỡ, cảm giác nửa cái linh hồn cũng sắp xuất khiếu bay đi.

"Ma thú cấp bảy thật mạnh."

Lâm Khinh có Thất dực lam điểu cấp tám nhưng chưa từng chứng kiến nó chiến đấu. Lúc nào cũng nhìn thấy con vật ở trong hình dạng tròn tròn đáng yêu nên quên mất sự đáng sợ của yêu thú cấp tám.

Y khá bất ngờ nhưng ngoài kinh hãi còn có một chút kinh hỉ. Nam nhân vốn mang nhiệt huyết. Có thể chiến đấu cùng một tồn tại đáng sợ như vậy cũng là trải nghiệm đáng ghi nhớ.

Giơ Hắc vụ lên, Lâm Khinh vận pháp quyết rồi chém thẳng vào con hung thú.

Tuy vậy, dù y đã dùng đến mười phần lực đạo nhưng đến một sợi lông của Hắc thiên yêu còn chưa chém rụng, Lâm Khinh tức khí ra đòn tới tấp cuối cùng mới đẩy lùi được nó một chút.

Không ổn chút nào.

Đám Ti Lam hình như đang có kế hoạch, chỉ thấy khoảng tầm ba chục người túm tụm lại một chỗ làm gì đó. Khổ nỗi ba mươi người đó toàn bộ là tinh anh, là thành phần chủ lực để chiến đấu.

Đám yêu thú lúc nhúc ban đầu giờ đây đã bỏ chạy tan tác, còn những người leo tháp đã bị loại mất một phần ba trong tầng này. Giờ đây làm cách nào có thể cầm chân nó?

Mỗi người tung một chiêu chỉ đủ gãi ngứa cho Hắc Thiên yêu. Lâm Khinh đành dùng đến huyền âm quỷ trảo nhằm đúng mắt nó mà đánh.

Quỷ trảo phát ra liên tiếp, không ngờ lại có tác dụng. Hắc thiên yêu ăn đau bắt đầu chú ý đến y.

"Nhân loại đáng chết!!!" Một luồng sức mạnh đáng sợ đánh thẳng vào thức hải Lâm Khinh, y vội vàng dùng Thần du định đối chọi lại.

Mẹ ơi... Còn tấn công cả tinh thần nữa!!!

Con yêu thú không chiếm được tiện nghi tức giận gào rú ầm ĩ, Lâm Khinh mắt thấy thức hải của mình sắp nứt, chống đỡ không nổi nữa nên vội vàng bỏ chạy.

Hắc thiên yêu đã ghi hận với Lâm Khinh, nó bỏ qua tất cả mọi người mà một mực đuổi bắt thiếu niên.

Lâm Khinh nhìn thấy các ma tu né hết sang một bên, ai nấy tự lo thân mình. Y cười khổ đành cắm đầu chạy.

Môn công pháp Phi thiên quyết mới tập được vài ngày giờ đây đã phát huy tác dụng. Mọi người chỉ còn nhìn thấy một thú một người đuổi nhau vòng quanh cái không gian.

Bỗng Lâm Khinh nhìn thấy bóng dáng Tạp Mạn Tề đang trốn đông trốn tây. Y cười lạnh, trong lòng tính toán rồi cố tình chạy về phía đó, tiện tay tung một quỷ trảo túm gã ném về sau.

Quả nhiên, Tạp Mạn Tề tên này chẳng có môn đạo gì bị một cánh của Hắc thiên yêu hất bay đi không rõ sống chết, toà tháp lập tức bài xích gã ra ngoài.

Lâm Khinh còn nhân cơ hội này chạy thêm một đoạn.

Nhưng chỉ một lúc sau y không còn cười nổi nữa, bởi vì Hắc thiên yêu quyết định dùng chiêu khác.

Lâm Khinh nhìn lên, bầu trời vừa lúc tối sầm lại, bỗng nhiên ma lực trong người càng ngày càng giảm xuống.

Linh cảm chẳng lành, y thử nhúc nhích nhưng thân thể cứng đờ không chạy được nữa, giống như bị thứ gì đó hút sạch.

Không lẽ con yêu thú này còn có trò "hấp tinh đại pháp" giống phim chưởng?

Hơi luống cuống. Lâm Khinh nhìn lại thì thấy mình bị tách khỏi đội ngũ khá xa rồi, y cắn răng nuốt ba viên hồi nguyên đan rồi triệu hồi Kỳ lân khải giáp.

Không ngờ lần này Khải giáp chỉ hút non nửa linh lực của y là dừng lại, toàn thân đang chìm trong cảm giác mềm mại. Thì đúng lúc này một chưởng kinh thiên nghĩa địa bổ tới.

Lâm Khinh nghiến răng nghiến lợi giơ tay không ra đón đỡ.

"Hự!"

Hắc thiên yêu phun ra một viên yêu đan đánh thẳng vào người Lâm Khinh, mặc dù có khải giáp chặn lại, y vẫn bị chấn đến hộc máu.

Viên yêu đan tiếp tục bay tới, y lại ăn một đòn.

Kỳ lân khải giáp không hổ là pháp bảo Thiên giai. Lâm Khinh biết chắc nếu không có nó thì toà tháp chưa kịp đẩy ra y đã bị đi chầu ông vải rồi.

Lôi vài viên đan dược chữa thương nhanh chóng bỏ vào miệng rồi dùng quỷ trảo tiếp tục bổ vào mắt con ma thú. Lâm Khinh không dám dùng linh lực quá lộ liễu nên chân tay cực kỳ gò bó.

Cảm giác Kỳ lân khải giáp sắp hết hiệu lực. Y quyết định moi từ trong nhẫn ra một tấm Phá diệt Phù, niệm pháp quyết rồi xông tới nhét vội vào cái miệng đang há rộng của Hắc Thiên yêu.

Giờ đây không chạy còn đợi đến khi nào!

Lâm Khinh dùng hết sức bình sinh mà chạy khỏi khu vực này, một tiếng nổ ầm ĩ rung chuyển không gian vang lên làm tất cả mọi người đang chăm chú quan sát trận đấu cũng phải giật nảy mình.

Chỉ thấy Hắc Thiên yêu trúng phải Phá diệt phù cấp năm người lắc lư lảo đảo, trong mồm phun ra toàn khói đen. Đôi mắt chuyển sang đỏ ngầu. Nó bắt đầu nổi điên!

"Ngươi chạy đi, để ta cầm chân nó." Bỗng một giọng nói vang lên phía sau, Lâm Khinh giật mình nhìn lại thấy Lôi Á đang đứng đó với gương mặt mỏi mệt."

Y theo bản năng sờ lên mặt.

Rõ ràng đã tháo lớp mặt nạ ra rồi, làm gì còn liên quan đến nhau nữa?

Nhìn tu vi Lôi Á cũng chỉ bằng y, đứng đây thì chỉ có chết. Lâm Khinh cũng không trông đợi gì được ở gã.

"Cảm ơn. Nhưng ngươi đi đi, nơi này để ta."

Lôi Á kiên quyết không nhúc nhích.

Cũng may là đám người Đan Mặc vừa lúc phóng ám hiệu. Lâm Khinh chỉ kịp nhìn thấy toàn bộ đội ngũ bay thẳng lên trời, mỗi người đứng ở một phương vị, Tiêu Lan giọng lớn kêu lên:

"Dàn trận!"

Ba mươi ma tu Ma anh kỳ đồng loạt dàn trận vòng quanh con ma thú, mỗi người cầm một chiếc thẻ bài trong tay.

Là thứ gì vậy?

"Diệt ma đại trận, lập."

Tất cả nghe thấy hiệu lệnh thì đem ma lực truyền vào thẻ bài rồi giơ lên, một quang mang vàng kim rực rỡ từ đó tuôn ra, từng đạo từng đạo dệt vào nhau thành một tấm lưới.

Lâm Khinh nhìn mà muốn chói mù con mắt, cảnh tượng hoành tráng vô cùng.

Kinh ngạc còn ở phía sau, không ngờ thẻ bài kia lại có thể điều khiển tấm lưới trùm lên toàn bộ con Hắc thiên yêu và trói chặt nó trong đó. Kim quang bắt đầu hút lấy sinh lực con hung thú.

Hắc thiên yêu điên cuồng vùng vẫy, cuối cùng dù mắc kẹt nhưng cũng làm phe ma tu tổn thất thêm gần chục người nữa.

Lâm Khinh thở ra một hơi. May mà bọn họ đến kịp, không thì khéo y không qua nổi tầng ba này mất.

Cuối cùng cả đám mất tròn trịa mười ngày mới có thể hút cạn kiệt năng lượng trong người ma thú, lúc nó tan biến, tức thì toàn bộ ma thú cấp bốn cấp năm còn sót lại cũng đồng loạt biến thành khói xanh bay đi, ma thạch ào ào rơi xuống.

Toàn bộ không gian trở lại trống không với bốn bức tường trắng toát, tất cả mọi người giống như thức tỉnh khỏi giấc mộng hoàng lương.

Cạch. Một chiếc chìa khoá lẳng lặng nằm nơi Hắc thiên yêu biến mất.

Đến tầng bốn rồi!