Editor: Yuu
"Ngũ gia! Người —— "
Mục Tử Ngang giận đến xanh mặt, nửa ngày nói không ra lời, phất tay áo đi nơi khác.
Sau lưng Mục Tử Ngang là hai thư đồng khác, một người xách túi, một người ôm túi đựng xiêm y, nhìn Kỳ Vương, lại nhìn Mục Tử Ngang, lộ ra thần sắc mờ mịt.
Chu Hoài dịu dàng nói, "Còn không mau theo công tử nhà các ngươi.. Coi chừng hắn lại đi lạc, nơi này nhiều chỗ quanh co lắm."
Hai thư đồng kia do dự một lát, liền đuổi theo Mục Tử Ngang.
Nhìn Chu Hoài, Nghiệp Vương Chu Tuấn lộ ra vẻ trào phúng, liếc một chút rồi nói với Sở Vương, "Tam ca, đi đi. Ngũ ca cũng nói' chưa từng thất lễ, không cần bồi tội' rồi chúng ta cần gì ở nơi này thay ngươi ta bất bình chứ".
Dứt lời cùng Phương Tiện đi về phía trước.
Chu Tầm nhìn chòng chọc lão ngũ nhà mình một chút, thấy Chu Hoài lại lộ ra vẻ mặt bị mê hoặc, thở dài, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép lắc lắc đầu, xoay người đi .
"Ầm ĩ đủ hay chưa." Tuyên Chỉ xách tà váy lại đây, "Ầm ĩ đủ rồi thì đi thôi. Sắp đến giờ bái sư rồi . Ta nghe tiếng chuông gõ hai lần rồi đấy."
"Đi thôi." Lạc Trăn cũng có chút khẩn trương, "Xiêm y này của người có thể đi nhanh sao, hay ta cõng người nhé?."
Tuyên Chỉ, "Phi. Xem mình là nam nhân của Đông Lục sao."
Lạc Trăn đi vài bước, đi đến một chỗ gió núi nổi lên, thổi xiêm y trên người nàng bay phấp phới.
Bên tai truyền đến vài tiếng ho khan rất khẽ.
Trong lòng nàng khẽ nhúc nhích, quay đầu nhìn thoáng qua.
Cách không đến vài bước, Kỳ vương vẫn đang đứng đó, lấy tay che miệng, nhẹ nhàng ho khan vài tiếng.
Trong lòng Lạc Trăn khẽ thấy áy náy.
Tuy rằng hôm nay chính mình muốn đại náo, nhưng Kỳ Vương có làm sai gì đâu. Chỉ là đúng dịp đụng tới, liền bị nàng kéo vào thôi.
Chỉ tiếc, ngựa tốt bị người cưỡi, người thiện bị người khi.
Tiếng ho khan rất nhỏ, lại trầm thấp vang lên vài tiếng.
Lạc Trăn nghe không nổi nữa, dọc theo sàn gỗ, xoay người bước trở về.
"Ta thấy vừa rồi thư đồng của ngài đi vội, đã mang áo choàng của ngài đi rồi ." Nàng đi đến bên cạnh Chu Hoài, "Có lạnh hay không, hay ta đem áo choàng của ta khoác cho ngài nhé?" Nói rồi đưa tay kéo áo xuống.
Chu Hoài buông tay che miệng xuống, kinh ngạc nhìn nàng một cái.
"Đa tạ Lạc Quân, không cần ." Hắn cực khách khí nói, "Dáng người không hợp."
Lạc Trăn cũng phát hiện .
Vị Kỳ Vương điện hạ này khuôn mặt trời sinh xinh đẹp tuyệt trần, còn đẹp hơn cả nữ nhân, dáng người thon dài lại cao gầy. Chính nàng là một nữ tử cũng khá cao, có thể cùng nam tử bình thường đi ngang nhau, nhưng đi đến bên người Chu Hoài mới phát hiện, lại thấp hơn hắn cả cái đầu.
Nàng bỏ qua, trực tiếp choàng lại áo "Hoặc là, điện hạ đi chậm chút, ta tới phía trước gọi thư đồng của ngài trở về?"
Kỳ Vương khẽ cười một chút.
"Không cần đâu." Hắn ôn hòa nói, "Lạc Quân mới vừa rồi nói những lời đó, tuy có chút đột ngột, nhưng cũng không mạo phạm ta. Tiểu vương nói những lời đó, cũng là lời trong lòng. Về phần người bên ngoài nói cái gì, nghĩ gì, không phải ta hay ngươi có khả năng khống chế. Lạc Quân không cần áy náy."
Lạc Trăn kinh ngạc.
Kỳ Vương thẳng thắn như thế, nàng lại cảm giác có lỗi hơn.
"Xin lỗi." Nàng nhỏ giọng nói, "Vốn điện hạ không có chuyện gì, hôm nay vô duyên vô cớ bị ta làm liên lụy rồi ."
Ngay vào lúc này, tiếng chuông lại vang lên.
Tuyên Chỉ nóng nảy.
"A Trăn." Nàng đứng ở cách đó không xa cáu kỉnh "Nói xong chưa. Sắp muộn rồi."
Lạc Trăn vội vàng nói, "Đến đây !"
Nàng cất bước muốn đi, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, lại từ trong ngực lấy ra một tấm khăn trắng, đưa cho Chu Hoài.
"Núi rừng gió lớn, chắc cái này có ích với ngài"
Nàng chạy chậm vài bước đến chỗ Tuyên Chỉ, đột nhiên lại nhớ ra cái gì đó, quay đầu nhìn Chu Hoài hô, "Yên tâm dùng đi, là mới đó, không phải là tấm khăn cho cô gái hôm qua đâu."
Dứt lời phất phất tay, chạy chậm về phía trước.
Chu Hoài: "..."
Hắn cúi đầu nhìn tấm khăn trong tay. Chạm vào thật mềm, chắc là dùng vải tốt, thêu hoa văn lại cực kì đơn giản. Ở góc khăn, dùng chỉ kim tuyến rất nhỏ, thêu một chữ 'Trăn'.
Phía dưới chữ đó, thêu một ít sóng biển.
--------
Liễu Húc Đình trịnh trọng đứng ở bên ngoài chính điện, mặt trầm như nước.
Giờ lành bái sư đã đến, tiếng chuông cũng gõ ba lần, hôm nay còn có người ngay dưới mí mắt hắn thong dong đến chậm.
Đã muộn còn không hoảng hốt, làm rất nhiều đệ tử Phán Cung nhìn lại, Kính Đoan công chúa của Dĩnh Xuyên quốc mặc một thân màu son, xuất hiện bên ngoài chính điện. Lại tốn nửa khắc đồng hồ, thong thả mà ưu nhã đi qua con đường đá màu xanh, dáng vẻ đoan chính đi đến đại điện, nâng làn váy nhẹ nhàng quỳ xuống.
Ánh sáng chiếu trên mặt công chúa, y phục màu son phú quý lạ thường, càng thêm nổi bật dung nhan thanh lãnh như tuyết, giống như trích tiên rơi xuống phàm trần. Trong lúc nhất thời, rất nhiều người ở đây lộ ra thần sắc hâm mộ.
Liễu Tế Tửu mắt nhìn đông hồ cát.
Công chúa cùng thư đồng của nàng vừa quỳ xuống, vừa vặn đúng ngay giờ lành cuối cùng.
Một ngụm máu tụ ở lồng ngực Liễu Tế Tửu.
Hắn trầm mặc một lát, dựa theo quy củ, bày ra hương án, hướng chính điện Phán Cung dâng hương, dập đầu, làm lễ bái sư.
Hành lễ xong , công chúa và thư đồng đứng dậy, đứng dưới bậc đại điện. Liễu Tế Tửu không lạnh không nóng răn dạy vài câu, lại nói, " Cổ huấn có nói, nam nữ bảy tuổi khác biệt. Phán Cung chia làm Đông Đài Quán, Tây Đài Quán, nam sinh và nữ sinh, tách ra thụ học. Kính Đoan công chúa là kim chi ngọc diệp, dựa theo lệ cũ,nhập Tây Đài Quán, cùng chư vị công chúa của Đại Lương, tôn thất quý nữ, đồng loạt nhập học nghe dạy bảo. Vô luận lúc trước là loại thân phận nào, sau khi vào Tây Đài Quán, liền là học sinh Phán Cung, nên kính trọng tôn sư, lễ nhượng cùng trường —— "
Lời còn chưa dứt, chợt nghe dưới bậc thang phốc một tiếng, có người nở nụ cười.
Xung quanh chính điện, tuy rằng tụ tập không ít học sinh xem lễ, nhưng Liễu Húc Đình thân là Tế Tửu, lại là một đại nho, uy vọng cực cao, lúc hắn mở miệng nói chuyện, không ai dám xen vào, chung quanh một mảnh im lặng, chỉ có tiếng gió làm bạn.
Vì thế, tiếng cười này càng làm không khí thêm ngột ngạt.
Liễu Tế Tửu đứng trên bậc thang, người che miệng cười trộm kia chính là người đi theo công chúa chứ phải ai.
Công chúa Dĩnh Xuyên quốc vào ngày bái sư thì đến muốn, lề mề để hắn đợi gần nửa canh giờ, như thế là bất kính với sư trưởng, Liễu Tế Tửu trong lòng sớm đã không vui, chỉ là cố nén. Hiện tại được cơ hội này, hắn lập tức phát tác.
"Ngươi học sinh này, thật lớn mật!" Sắc mặt Liễu Tế Tửu trầm xuống, "Thân là nữ tử, lại cải nam trang đến bái sư, nể tình hai nước phong tục khác biệt, ta không so đo với ngươi. Hiện tại vô duyên vô cớ, sao ngươi lại gây ồn ào nơi chính điện!"
Lạc Trăn bước lên trước, mỉm cười vái chào, "Học sinh thất lễ . Học sinh mới vừa nghe thầy răn dạy, nghĩ đến một chuyện, tâm sinh vui vẻ, cho nên mới vui vẻ ra mặt, cũng không phải cố ý mạo phạm, học sinh biết sai."
"A?" Thấy học sinh này ngôn từ nhu thuận, sắc mặt Liễu Tế Tửu mới dịu đi, "Nghĩ đến chuyện gì mà khiến tâm sinh vui vẻ? Không ngại nói ta nghe một chút."
Lạc Trăn vui vẻ cười nói, "Phán Cung chia làm Đông Tây Đài Quán, Đông Đài Quán là cho con em thế gia, Tây Đài Quán vì tôn thất quý nữ, học sinh tại Mạt Lăng Đô cũng có nghe nói. Học sinh vốn cho là mình tất nhiên là nhập Đông Đài Quán , không nghĩ đến lại vận khí tốt như vậy, công chúa lại vào Tây Đài Quán, ta đây thân là thư đồng, chẳng phải là cũng có thể theo quý nữ ở Tây Đài Quán sao... Nghĩ đến đây, Lạc Trăn vui sướng cực kỳ. Lúc này mới thất thố... Kính xin tiên sinh thứ lỗi!"
Liễu Tế Tửu bất động tại chỗ, còn chưa phản ứng kịp rốt cuộc là chuyện gì, đã có vài người tinh nhanh đầu óc đã tỉnh ngộ, đột nhiên biến sắc.
"Ngươi!" Người sáng sớm mới cùng Lạc Trăn có hiềm khích Mục Tử Ngang, lạnh lùng nói, "Ngươi dám!"
Mấy con em thế gia bên cạnh không hiểu, nhỏ giọng hỏi đến tột cùng, Mục Tử Ngang tức giận đến xanh mặt, chỉ vào Lạc Trăn quát to, "Tiểu muội của ta ở Tây Đài Quán! Gia hỏa này... Gia hỏa này... Nàng ta cùng tỷ tỷ Lạc Nhã Chi, đều là người như nhau! Nếu mặc kệ nàng ta vào Tây Đài Quán, chẳng phải là sói nhập chuồng dê!"
Con em thế gia ngoài điện bỗng xôn xao.
Tác giả có lời muốn nói:
Kỳ Vương Chu Hoài chắc là có thuộc tính đọc tâm.
Không nên bị vẻ bề ngoài của hắn lừa (≧? ≦)