Editor: Yuu
Qua thời gian ngắn ngủi, đối với Lạc Trăn mà nói, lại dường như đã im lặng từ rất lâu rồi.
Ánh lửa hừng hực, chiếu lên biểu tình khác nhau của mỗi người. Trước bị nàng xem nhẹ, dường như không có chuyện tốt, lại nhanh chóng hồi tưởng lại.
—— Sở Vương nói."Cái gì mà đem lều trại đưa qua khu vực bên cạnh, bên đường xe ngựa lui tới nhiều."
—— lúc hạ trại ngoài ý muốn gặp được Kỳ Vương thì Bình Vương liền kinh ngạc.
—— Bình Vương nửa thật nửa giả cùng Sở Vương oán giận."Lão Tam, ngươi làm sao lại đem lão Ngũ đến đây."
—— Sở Vương trả lời nói."Lão Ngũ cắm trại ở bên đường núi... . Không ngại, Lão Ngũ mang không nhiều người."
—— Bình Vương nói."Lão Ngũ, Lạc Quân không nguyện ý, Đại ca cũng không có cách nào ."
Lúc này ở Tây Bắc , ánh lửa vẫn hừng hực như cũ, người đến người đi, cực náo nhiệt. Ở trong mắt Lạc Trăn, cảnh tượng náo nhiệt trước mắt lại bắt đầu vặn vẹo, đột nhiên biến thành một bãi lầy đầy cạm bẫy.
—— vô thanh vô tức đặt xong bẫy, là ai?
Có rất nhiều câu trả lời trong đầu Lạc Trăn.
Nhưng Lạc Trăn để ý , không phải cái này.
Nàng đột nhiên hiểu lời mà Kỳ vương không chịu nói kia.
Bình vương thân là Đại ca, có lẽ đối với Ngũ đệ không bao giờ gây chuyện này vẫn còn niệm lại chút tình xưa, mới tìm cái lấy cớ, tự mình lại đây mời, kêu Lão Ngũ vào rừng săn bắn để tránh nơi thị phi này.
—— lại bị chính mình cự tuyệt .
Bên vai Lạc Trăn căng chặt.
Nàng cắn môi, mắt nhìn Tuyên Chỉ đang ngồi ở bên kia, lại liếc mắt nhìn Kỳ Vương.
Trong lòng đã có chủ ý.
"Được rồi, đừng giận!"
Trong khung cảnh ầm ĩ đột nhiên vọng lên giọng nói trong trẻo của Lạc Trăn, đè lại mọi tiếng nói chuyện. Mọi người chưa phát giác đưa ánh mắt chuyển qua.
"Ngũ Gia, ngài đại nhân đại lượng, tha thứ cho đầu óc của ta mới hồ đồ. Công chúa bên kia ta cũng muốn ở cùng, Ngũ Gia bên này ta cũng muốn ở cùng, cùng lắm thì ta kêu công chúa, chúng ta cùng nhau vào núi rừng săn đi, bảo đảm Ngũ Gia mang đầy vật phẩm về luôn! Ngũ Gia đừng nói cái gì mà 'Về sau cầu về cầu, sông theo sông, không bao giờ lui tới nữa' loại lời dỗi hờn này, làm lòng của tiểu thần đau lắm, thật sự không chịu nổi."
Giữa trại, Sở Vương Chu Tầm mang vẻ mặt ngạc nhiên quay đầu nhìn. Nghe xong câu 'Cầu về cầu, sông quy sông' xong, không lộ ra thần sắc gì, nhìn Bình vương đang ngồi đối diện.
Bình Vương cười rộ lên, nhìn Sở Vương lắc lắc đầu.
Mang theo vài phần kinh ngạc, nàng ngẩng đầu nhìn Lạc Trăn nói, "Sao lại nói đến ta chứ. Ngươi muốn đi cùng người ta đi săn thì cứ đi đi! Hôm nay ta đi khắp nơi tìm ngươi, thân thể mệt mỏi, không đi."
Ý cười trên mặt Lạc Trăn nhạt chút, miễn cưỡng duy trì, cười đi qua kéo nàng, "Công chúa, điện hạ của ta là tốt nhất, xin thương xót, giúp ta một lần thôi. Sắp khuya rồi, đi vào rừng chỉ chốc lát sau là sẽ ra, hai người chúng ta cùng nhau săn, tổng so với một mình ta—— "
Tuyên Chỉ: "Phi! Cái gì một mình ngươi, Kỳ vương bên cạnh không phải người sao. Hai người mới đó đã dính lấy nhau, còn luôn miệng nói chỉ là bạn tốt. Nhìn trúng ai thì tự mình thông đồng, đừng lôi kéo ta, không đi là không đi!"
Lạc Trăn: "..."
Thính Phong vệ xung quanh truyền đến tiếng nín cười.
Tuyên Chỉ giận một trận, thấy Lạc Trăn ngốc lăng tại chỗ, khó có lúc lộ ra thần sắc do dự, nàng không nhịn được, cười ra tiếng.
Nàng trấn an vỗ vỗ cánh tay Lạc Trăn , giọng điệu chậm lại, "Đừng cả ngày nhớ ta, muốn đi cứ đi. Loại do dự này không giống ngươi thường ngày chút nào. Nếu cứ giằng co nữa là tới khuya đấy ."
Lạc Trăn bừng tỉnh ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Nàng nhanh chóng liếc mắt đến trại ở góc Đông Bắc kia.
Chu Hoài đã thay y phục xong, biểu tình bình tĩnh ôm áo choàng tím nhạt đứng bên đốm lửa, ánh mắt hơi buông xuống, nhìn chằm chằm ánh lửa xuất thần. Mục Tử Ngang không ở đây, thống lĩnh Cố Uyên đứng cạnh Chu Hoài, tay chân vụng về mang dây lưng cho điện hạ nhà mình.
Hắn mang thị vệ vào núi không nhiều, bảy tám người theo Mục Tử Ngang vào núi săn, một người ở lại tại chỗ truyền tin tức cho Mục Tử Ngang. Bốn người buổi chiều phân công tìm kiếm Tuyên Chỉ, trong đó hai người đến nay chưa về. Nay đi theo bên người Chu Hoài, ngoại trừ hộ vệ thống lĩnh Cố Uyên, chỉ có ít ỏi sáu người.
—— Đi theo Sở vương có tận 40 người. Bình vương dẫn theo 24 người. Nghiệp Vương dẫn theo 28 người.
Kỳ Vương làm việc từ trước đến giờ cẩn thận, vào Bắc Uyển ba bốn ngày , chỉ đi săn ngoài rìa núi, tránh xa đội ngũ của Sở vương.
Nếu lần này không phải ngoài ý muốn bắt gặp nàng, lại phái người thay nàng đi tìm công chúa, hắn căn bản sẽ không gặp được Sở Vương, cũng sẽ không xuất hiện ở nơi này.
Nếu Kỳ Vương ở đây sảy ra chuyện, cả đời này nàng cũng sẽ không tha thứ cho bản thân.
Lạc Trăn ngẩng đầu đè huyệt thái dương, suy nghĩ tất cả mọi chuyện thêm một lần.
Nội dung gây ngược đã được giải xong, Tuyên Chỉ ở đây chắc sẽ không nguy hiểm tánh mạng.
Nàng lại nhìn bao đựng tên rỗng bên cạnh công chúa, an tâm chút, đem đao cùng chủy thủ dấu trong cổ tay gỡ toàn bộ xuống đưa cho Tuyên Chỉ, "Tên ta mang đi , chủy thủ người cầm để phòng thân." Xoay người sang chỗ khác, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm Uông Chử,
"Uông thống lĩnh, hộ vệ công chúa. —— chính ngươi cũng coi chừng."
Uông Chử là người đã trải qua bao sống gió trong quân, mắt thấy giọng điệu cùng vẻ mặt Lạc Trăn bất thường, lập tức cảnh giác, nhẹ gật đầu.
Lạc Trăn hung hăng cắn đầu lưỡi, truyền đến một trận đau nhức, máu loang trong khoang miệng, đầu óc nàng giờ này vô cùng tỉnh táo.
Lại xoay người nhìn mọi người, nàng ngoéo miệng, xòe tay, vô tội nói, "Công chúa không muốn đi, kia —— Tam gia, nơi này người mang theo nhiều hộ vệ nhất, an nguy của công chúa nhà ta giao lại cho ngài đấy."
Sở Vương gật đầu hứa hẹn, "Đó là tất nhiên."
Lạc Trăn cười nhìn phía Chu Hoài, " Ngũ Gia, kia —— hai người chúng ta cũng nên đi rồi chứ?"
Chu Hoài nghiêng đầu, ánh mắt sâu thẳm vừa nhìn nàng xong lại nhanh chóng đảo đi chỗ khác, dường như không có việc gì nói, "Lạc Quân nguyện ý đi thì chúng ta đi. Lạc Quân không muốn đi, vậy liền quên đi ."
Bình Vương ở bên cạnh ha ha cười rộ lên, "Lão Ngũ, sao vẫn khẩu thị tâm phi vậy chứ. Đại ca nói ngươi một câu, như vậy không được ."
Chu Hoài bình tĩnh cười cười, nhìn Bình Vương cùng Sở Vương hành lễ nói, "Kia, đệ đệ đi lên núi đây."
Hành lễ xong, hắn đi đến bên người Lạc Trăn, nghiêng đầu nhìn thoáng qua, bỗng nhiên vươn tay ra, trước mặt mọi người cầm cánh tay thon dài của nàng.
Nhiệt độ ám áp truyền từ tay lên thân thể, Lạc Trăn giật mình, lập tức kiềm chế lại, chỉ nhẹ nhàng nắm một chút, trong giọng nói mang theo chút bất đắc dĩ, hô, "Ngũ Gia."
Chu Hoài cũng không nói, nắm tay nàng, đi vào trong núi.
Bên kia Sở Vương đã sớm không nhìn tiếp được nữa , đem mặt chuyển qua bên cạnh, thở dài, cất giọng nói, "Lão Ngũ, trước mặt nhiều người như vậy, làm việc thu liễm chút! Đừng chỉ lo dẫn người đi về phía trước, người ngựa của ngươi đều để quên rồi này! Cố Uyên, ngươi dẫn người bảo vệ tốt cho Ngũ đệ, cho Lạc Quân một con ngựa, coi chừng ban đêm có gặp thú dữ."
Cố Uyên ứng tiếng, tự mình dắt ngựa của Chu Hoài, chào hỏi xong dẫn theo thị vệ Kỳ vương phủ đi theo.
Lạc Trăn nhìn mọi người, ý cười khóe miệng đã biến mất từ lâu, thấp giọng hỏi, "Chúng ta cần đi bao xa?"
"Càng xa càng tốt." Chu Hoài nhẹ giọng trả lời."Nhìn không thấy, không nghe được, mới an toàn."
Lạc Trăn không nói gì thêm.
Hai người nắm tay, giống như thân mật sóng vai đi vào trong núi. Vài thị vệ dẫn ngựa sợ làm phiền họ, dắt ngựa đĩa xa phía sau.
Chu Hoài cảm giác lòng bàn tay Lạc Trăn có chút ướt, "Trong lòng bàn tay toát mồ hôi. Sợ hãi sao?"
"Sợ." Lạc Trăn thẳng thắn thành khẩn nói, "Mạt Lăng Đô ngày nay thái bình hơn so với ở kinh thành này. Lần đầu gặp chuyện này, Ngũ Gia thứ lỗi."
"Đừng sợ. Ít nhất đừng làm cho người bên ngoài nhìn ra ngươi đang sợ hãi." Chu Hoài nhẹ giọng nói, "Ở kinh thành, càng sợ chết, càng sớm chết."
Tác giả có lời muốn nói:
Đinh ~ ngẫu nhiên rơi xuống một cái đạo cụ hồ ly màu đỏ, thành công tề tựu tất cả người chơi, che giấu nội dung cốt truyện.
Lạc Trăn đồng học tuy rằng mang theo Kỳ Vương tiểu đồng bọn đi trốn, nhưng nội dung cốt truyện bị kích hoạt đã không thể dừng lại được, hạ chương tiếp tục ~