Editor: Yuu
Lạc Trăn theo thói quen khoanh chân ngồi xuống, quay đầu cười nói, "Tài kị xạ của Ngũ gia tốt thật hả? Lúc trước là ta nhìn lầm . Đợi khi trở về Phán Cung, chúng ta cùng nhau tỉ thí để ta mở mang tầm mắt nha."
Chu Hoài nâng chén trà, không thèm để ý nói, "Làm gì cần phải như thế. Cứ như vậy là tốt rồi. Nếu về trường tỉ thí, ngược lại là không tốt."
Lạc Trăn ngưng một chút.
Mấy câu nói đó nói giống như thật như giả, hàm hồ không rõ. Nhớ tới chuyện mấy năm nay Kỳ vương gặp phải, nếu tiếp tục hỏi chỉ sợ sẽ liên quan đến bí mật của hoàng thất.
Hai người đổi đề tài tán gẫu vài câu.
Chu Hoài đột nhiên nghĩ tới một chuyện, hỏi, "Lạc Quân nói mang từ Mạt Lăng Đô đến hai giá nướng, không biết lần này có đem tới đây không?"
Hai mắt Lạc Trăn tỏa sáng : "Thịt hươu bào của Bắc Lương! Chẳng lẽ đã đến rồi sao?."
Nói tới đây, trong mắt Chu Hoài cũng mang theo ý cười."Mấy ngày nay không có chuyện gì, chờ Tử Ngang săn mấy con mời trở lại báo cáo kết quả xong, toàn bộ doanh địa cũng bắt đầu nướng thịt, Lạc Quân không ngại đem giá nướng dựng lên, cho chúng ta mở mang tầm mắt nếm thử mùi vị hươu nướng của Mạt Lăng Đô chứ?."
Lạc Trăn cười nói, "Cái đó có là gì! Khác không dám nói, tài nướng hươu của ta là độc nhất thiên hạ, hương vị thịt ta nướng với thịt nướng bình thường khác nhau rất lớn. Đợi giá nướng dựng lên xong, lại thỉnh Ngũ Gia mang thịt hươu đến, vừa nướng vừa ăn. Đương nhiên, công chúa nhà ta cũng phải có một phần"
Nhắc tới việc này, Lạc Trăn lập tức xấu hổ, "Haizo, Ngũ Gia sao còn nhắc lại chuyện này chứ. Chút chuyện hư hỏng này đã truyền đi xa lắm rồi... "
Chu Hoài cười một tiếng, lấy nắp đậy đẩy đẩy trà trong ly, cúi đầu nếm trà nóng, "Mà thôi, việc này ta cung sẽ không nhắc tới nữa đâu."
Ngay vào lúc này, đá trên mặt đất rung lên.
Xa xa truyền đến tiếng vó ngựa gấp rút.
Sở Vương đi đầu siết chặt ngựa, quan sát lều trại cùng thủ vệ bên đường, " di, Lão Ngũ, các ngươi hạ trại ở chỗ này à? Sao không hạ trại ở khu bên cạnh, nơi này nhiều ngựa đi qua sẽ rất bất tiện."
Chu Hoài vén màn, nhìn ra phía ngoài một chút, đứng dậy từ trong màn đi ra, "Nhân mã đến Bắc Uyển đều tiến vào trong núi rồi, bên ngoài chỉ còn lại ta, hạ trại tại ven đường nghỉ chút, không nghĩ tới lại gặp được tam ca."
Lạc Trăn vén màn, lộ ra khuôn mặt.
"Chào tam gia, ta ở đây."
Sở Vương gật gật đầu, xoay người phân phó thân vệ bên người, "Phái hai người, đi nói cho công chúa, nói với nàng đã tìm được Lạc Quân, quả thật đang ở chỗ Lão Ngũ. Kêu công chúa đừng đi tìm nữa, đến Tây Bắc tụ họp."
Hắn ở trên ngựa duỗi roi chỉ vào Lạc Trăn , "Công chúa đang nóng lòng tìm ngươi, đụng phải đội ngũ của ta." Lập tức phân hai người nói, "Cho nàng ta con ngựa, mang nàng đến Tây Bắc hội họp với đội ngũ của công chúa."
Lại nhìn Chu Hoài, "Lão Ngũ, thu trại, kêu người của ngươi đi chung luôn đi"
... ...
Ban đêm, đoàn người đến Tây Bắc Bắc Uyển hạ trại.
Công chúa mang theo Thính Phong Vệ, quả nhiên đã sớm hạ trai nghỉ ngơi. Thấy Lạc Trăn toàn vẹn trở về liền không cho nàng sắc mặt tốt, Lạc Trăn không dễ dàng gì mới dỗ dành xong.
Nghiệp Vương kiên trì theo Sở Vương vào Bắc Uyển, lúc này cũng tự nhiên đóng trại ở đó.
Bình Vương cũng ở đó, thấy Kỳ Vương theo Sở Vương lại đây, hai huynh đệ gặp mặt, đầu tiên là sửng sốt, sau đó tiến tới chào, hàn thuyên vài câu.
"Lão Tam, sao ngươi lại đi cùng với lão Ngũ thế." Bình Vương quay đầu nhìn mọi người đang bận rộn hạ trại, oán hận nói, "Vốn chỗ này đã không lớn, ngược lại tốt rồi, can thêm chật chội."
Sở Vương không thèm để ý nói, "Lão Ngũ hạ trại ven đường, ta nhìn không vừa mắt, liền kêu hắn đi chung. Không ngại, Lão Ngũ mang người không nhiều, chỉ cần một ít chỗ là đủ rồi."
Mấy huynh đệ vây quanh một đốm lửa sưởi ấm, Bình Vương cười ha hả nói mấy chuyện hôm nay gặp phải, nói lúc đang di chuyển trong núi, nghênh diện đụng phải một con chim rất lớn, hù hắn chết khiếp. may mà hắn người đông thế mạnh, giằng co một lát thì rút lui. Vừa vặn gặp Sở Vương, Bình Vương cảm thấy vẫn là người nhiều thật tốt; mang theo thân vệ cùng họp lại.
Nghiệp Vương Chu Tuấn khoác áo choàng ngồi ở đống lửa bên cạnh, nghe đến đó, trào phúng nhìn Đại ca nhà mình một chút, "Đáng tiếc . Một con mồi tốt như thế vậy mà đại ca lại để mất."
Bình Vương ngồi ở bên cạnh Nghiệp Vương mở tay sưởi ấm, cười ha hả nói, "Như thế nào, Tiểu Lục Nhi muốn săn mãnh thú sao? Nghe Đại ca một câu, ngươi còn nhỏ, sức lực không đủ, đụng tới mãnh thú như thế thì nên tránh đi là tốt nhất."
Những lời này không lớn không nhỏ, vừa lúc để cho bảy tám người Tuyên Chỉ ngồi bên cạnh nghe rõ ràng.
Nghiệp Vương lập tức tức giận, vẻ mặt bình tĩnh ngồi trong chốc lát, phân phó thân vệ lấy một cái bản đồ, mở ra, bắt đầu chi tiết hỏi Bình Vương gặp được mãnh thú kia, là khi nào, chỗ nào, màu lông ra sao, thân dài mấy thước.
Bình Vương cũng là có hỏi có đáp, chi tiết trả lời, sắc mặt Nghiệp vương hơi biến, nói 'Đa tạ đại ca' .
Sở Vương lúc này đang ngồi ở đống lửa đối diện sưởi ấm, nghe vậy bật cười, giễu cợt nói, "Lão Lục trước chớ vội đi săn mãnh thú. Ở đây ta có săn được một con hổ có da rất tốt, ngươi có muốn không?."
Nghiệp Vương tức giận nổi cả gân xanh, cắn răng nói, "Có nguyện ý lấy không, đó là chuyện khác. Ta không biết Tam ca có bản lĩnh nào mà săn được con hổ có bộ da tốt thế đấy ."
Sở Vương cười lạnh nói, "Lão Lục lớn rồi , khẩu khí cũng lớn . Ngươi cảm thấy công phu mèo ba chân kia của ngươi mạnh hơn ta sao, ngươi vừa mới mở phủ, thân vệ nhiều nhưng chưa được chọn kĩ, người ta bảo tốt gỗ hơn tốt nước sơn, một đám thân vệ kia của ngươi so được với mấy thân vệ ta tỉ mỉ lựa chọn sao?"
Nghiệp Vương bỗng nhiên đứng dậy, phẫn nộ quát, "Chu Tầm!"
... ...
Đám người hạ trại ở Tây Bắc ầm ĩ một trận.
Bình vương lớn tuổi nhất nhanh chóng đứng dậy, khuyên can hai bên, nói cái gì mà đều là huynh đệ, máu mủ tình thâm, không cần vì một tấm da hổ tổn thương hòa khí... vân vân.
Nghiệp Vương cả giận nói, "Đại ca không biết, chuyện da hổ đó thôi! Rõ ràng là..." Hắn dò xét Kính Đoan công chúa đang ngồi cách đó bảy tám thước.
Ánh lửa đỏ bừng, ánh lên gò má thanh lệ của công chúa.
Nghiệp Vương thở sâu, nói, "Da hổ này, đệ... ."
Bên cạnh đó bảy tám bước, một đống lửa khác cũng đang hừng hực cháy.
Đùng đùng củi lửa, cũng không ngăn được âm thanh tranh chấp bên này.
Lạc Trăn chán đến chết nhặt một cành cây, chọc chọc than trong đống lửa, "Công chúa, có muốn ta tìm cho người mảnh vải, bịt tai lại, miễn cho phải nghe mấy lời dơ bẩn không?."
Tuyên Chỉ mặt như sương lạnh, "Không cần. Bọn họ dám nói, chẳng lẽ ta còn không dám nghe ."
Lại nghe vài câu, cắn răng nói, "Ngươi nghe Bình Vương nói kìa. Chỉ thiếu điều nói thẳng 'Huynh đệ như tay chân, nữ nhân như quần áo' . Ta vẫn ngồi ở đây. Mà những nam nhân Đông Lục này lại coi ta như đã chết rồi vậy ."
Lạc Trăn càng nghe càng phiền lòng, "Công chúa thứ ta nói thẳng. Hai huynh đệ Sở Vương Nghiệp Vương, tính tình đều kém như nhau, chưa nói tới nghi thất nghi gia, nếu về Mạt Lăng Đô, cho cái phi cũng ngại cao lắm rồi. Công chúa có gì cũng đừng chọn họ, nhiều nhất thì chỉ có thể làm ấm giường được không?"
Vành tai Tuyên Chỉ phiếm hồng, "Phi! Ngay cả ngươi cũng muốn chọc ta. Ngươi coi trọng Kỳ Vương như thế, muốn dùng hắn để làm ấm giường sao?"
"Công chúa đừng chê cười ta, làm gì có chuyện đó." Lạc Trăn khoát tay, "Không phải ta từng nói, hắn chỉ đáng kết giao làm hảo bằng hữu sao. —— thanh danh ta như thế này, mấy nam nhân Đông Lục này ai dám lấy ta chứ."
Bên kia Bình Vương khổ cực khuyên giải, nhưng hai huynh đệ ai cũng không nghe hắn , tiếng tranh cãi càng lúc càng lớn, như muốn chọc thủng trời.
Tác giả có lời muốn nói:
Tứ vương... Lại tề tựu rồi.