Editor: Yuu
Lạc Trăn chạy lên hai bước, nhỏ giọng kêu, "Công chúa, chậm chút, đợi ta ra đây chút —— "
"Ngươi không được đi đâu hết, theo ta về học xá ." Tuyên Chỉ hầm hầm nói, "Cả ngày kêu ta thận trọng từ lời nói đến việc làm, kêu ta không được nói hay làm gì khác người, chọc đến chuyện phiền toái. Ngược lại là ngươi, gặp chuyện không chịu nhịn, ai ngăn cũng không được! Lúc nãy nhìn ngươi trong bộ dạng đó, nếu ta không ngăn cản , có phải ngươi muốn bắn xuyên Văn Húc hay không? !"
"Sao có thể chứ. Về điểm này người yên tâm, tủ đoạn của Văn Húc cũng chả tới đâu, còn không bằng tỷ tỷ năm đó." Lạc Trăn cười nói, "Muốn nói là hắn tức giận, cùng lắm cũng chỉ hai ba phần là thật, bảy tám phần còn lại là giả hết đấy."
Tuyên Chỉ: "Vậy sao ngươi còn cứ nhằm vô hắn? —— sao lại có đạo lý như thế hả?"
"Phi!"
Tuyên Chỉ không chịu, Lạc Trăn chỉ đành đợi khi học xong rồi đi tìm người, xoay người nhìn Kỳ Vương áy náy lắc đầu, theo công chúa trở về học xá.
Đến ngày thứ hai, chương trình học buổi chiều quả nhiên yên bình hơn.
... ...
Khói nhẹ lượn lờ bên trong, vài chục món đồ trang trí được sắp xếp rất hợp lý, mấy người đang chuẩn bị đánh cờ.
Thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng thì thầm.
Hôm nấy Sở Vương mặc một thân y phục màu xanh biển, sớm đến nơi, đợi Tuyên Chỉ vào cửa, liền bước ra nghênh đón, cũng không nhiều lời, đưa tay chỉ dựa vào bàn cờ cạnh cửa sổ, nói, "Công chúa, thỉnh bên này."
Lạc Trăn theo Tuyên Chỉ vào phòng, tò mò đánh giá nơi này. Đánh giá xong , vừa quay đầu lại, liền không thấy công chúa.
Không thấy thì thôi, dù sao nam chủ nữ chủ cũng vẫn sẽ ngồi chung một chỗ.
Lạc Trăn đứng bên cửa, tiếp tục đánh giá chung quanh, tính toán tìm một người thích hợp để đánh cờ.
Bên trọng phòng cờ đặt những món đồ trang trí thấp thấp nhỏ nhỏ, ước chừng ba thước. Hai người đánh cờ đoan chính ngồi đó, vừa lúc có thể lộ ra thân hình. Đứng ở bên ngoài vừa vặn có thể nhìn thấy cả bàn cờ.
Mấy học sinh Đông Đài quán đang ngồi ở đó, chờ đợi đối thủ ngồi xuống, thấy tư thế của Lạc Trăn, giống y như con chim cút, co cổ, eo cong lại, hận không thể dán đồ trang trí đem mặt mình.
Hôm qua ở ngoài trường bắn còn có mấy học sinh cố ý tới làm quen với Lạc Trăn , tan học đều bị cha già nhà mình xách đi giáo huấn, hôm nay đều ủ rũ , nhìn xung quanh tìm bạn hữu rồi ngồi xuống.
Lạc Trăn quan sát một lát, nở nụ cười.
"Sao các người lại bày ra một tư thế như đón đại địch tới thế? Bình tĩnh, Lạc mỗ cực kì bình thường, các người chắc sẽ không thua đâu ."
Phòng cờ yên tĩnh, không ai đáp lời.
Người chưa ngồi xuống kì thật không ít.
Hai thư đồng của Sở Vương đều đứng, Tề Minh nghiêng người dựa vào án, ôm tay, mắt lạnh nhìn. Hoa Chính Quân ánh mắt lơ mơ, trong chốc lát liếc tới cửa bên này, nhìn Lạc Trăn như thế nào, trong chốc lát lại nhìn qua cửa sổ bên kia, nhìn Sở Vương cùng Kính Đoan công chúa.
Sở Vương cùng công chúa bên này vừa bắt đầu, Tuyên Chỉ đoán tử thắng , cầm đen đi trước. Nghe động tĩnh ở cửa không đúng; nàng ngẩng đầu nhìn, thấy mặt Lạc Trăn nhàn nhạt, sắc mặt khẽ biến, đem quân cờ ném vào trong hũ, muốn đứng đậy.
Sở Vương vội vàng trấn an.
Hôm nay Nghiệp Vương tới sớm, đã cùng biểu ca của mình Phương Tiện xuống nửa bàn cờ . Dò xét được bên kia Sở Vương cùng công chúa đang sảy ra tranh chấp, hắn liếc mắt nhìn Lạc Trăn, khóe miệng nhếch nhếch, nhìn Phương Tiện nháy mắt ra dấu.
Phương Tiện ngầm hiểu, tiện tay lấy ra một tờ giấy nhỏ, viết vài chữ, vò lại, vứt ra một chỗ.
Sau một lát, bên góc Tây Nam vang lên tiếng ầm ầm, một bóng người đột nhiên lảo đảo mà ra, liên tiếp đụng ngã hai ba cái đồ trang trí, phá vỡ sự yên tĩnh của phòng cờ.
Tầm mắt mọi người, lập tức bị nơi này hấp dẫn.
Lạc Trăn cũng ngưng một chút, chăm chú nhìn lại, người nằm ngửa trên mặt đất cũng mặc đông phục Đông Đài quán , lúc này vừa lúc ngẩng đầu lên,mặt đầy chật vật, nhưng rõ ràng cũng là một thiếu niên tuấn tú..
Nghiệp Vương Chu Tuấn lúc này mới thản nhiên đứng dậy, chỉ thiếu niên đang nằm trên mặt đất, nhìn Lạc Trăn cười nói, "Lạc Quân quá lo lắng rồi, Công bộ An Thị Lang gia An Thì chơi cờ cũng rất khá, lại thêm ngưỡng mộ Lạc Quân đã lâu, nguyện ý cùng Lạc Quân đánh cờ. Ngươi nhìn xem, hắn cao hứng đến thất thố luôn kìa. An Thì, ngươi còn muốn nằm đó bao lâu, còn không mau đứng dậy?."
Dứt lời, lại quay đầu đi, nhìn Tuyên Chỉ cười nói, "Công chúa yên tâm, mấy chuyện cỏn con này của Đông Đài quán thường ngày đều do tiểu vương xử lý. Chỉ cần ở trong phòng cờ này, chắc chắn sẽ không để Lạc Quân chịu ủy khuất."
Tuyên Chỉ khách khí nhìn Nghiệp Vương, lại ngồi xuống , lần nữa lấy một quân cờ đen tiếp tục chơi.
Tại đối diện nàng, Sở Vương mặt trầm xuống, ngón tay chậm rãi vuốt ve quân cờ trắng, trầm ngâm chưa quyết định.
Lạc Trăn thấy An Thì hơi đáng thương, không biết đụng phải nơi nào, mãi không đứng lên được, liền đi tới cạnh An Thì, vén vạt áo ngồi xuống muốn đỡ hắn dậy.
Không nghĩ đến ngón tay còn chưa đụng tới góc áo An Thì, hắn lại giống như bị phỏng, trực tiếp đứng dậy lùi ra vài bước.
Lạc Trăn: "..."
Nàng nghi ngờ nhìn vào tay mình.
Trên tay không có dơ? Cũng không có độc? Đôi tay này cũng không hề dọa người mà a.
Bên kia Nghiệp Vương đã trầm mặt, từng chữ nói, "An Thì! Còn không mời Lạc Quân ngồi xuống đánh cờ."
An Thì thở sâu, lập tức lộ ra vẻ tươi cười, nhìn Lạc Trăn rồi làm tư thế mời ngồi.
"Lạc Quân, thỉnh bên này —— "
Hắn nhẹ nhàng cười, khóe mắt đỏ lên, giọng nói run nhẹ, đem tướng mạo xinh đẹp trở nên khác lạ.
Đến đây thì Lạc Trăn đã hiểu.
Bất kể là Dĩnh Xuyên hay là Đông Lục, trong trường học cũng sẽ có học sinh thường xuyên bị bắt nạt.
Nàng cũng không có tâm tư để quản mấy chuyện hư hỏng trong Đông Đài quán này, cũng khinh thường bọn họ, phiền lòng nhìn An Thì có ngũ quan xinh đẹp kia, khoát tay, "Đa tạ ý tốt của Nghiệp Vương, ta đánh cờ không giỏi, cùng An công tử đánh cờ thì nắm chắc phần thua rồi, chỉ đơn giản chơi một mình thì được." Nói rồi liền đến một bàn cờ không có người rồi ngồi xuống.
Chỗ đó ngay cạnh chỗ Tuyên Chỉ ngồi, dựa vào phía sau cửa sổ, là nơi các học sinh khác tránh đi để Sở Vương và công chúa chuyên tâm đánh cờ .
Lạc Trăn cũng mặc kệ tâm tư của những người này, trực tiếp ngồi xuống , cách tấm vách che cũng có thể nhìn thấy công chúa. An toàn, yên tâm.
Nàng không chút để ý kéo hộp ngọc đựng cờ, đầu ngón tay ước lượng một quân cờ, tiện tay laath quyển sách dạy đánh cờ.
Vốn cho là sẽ một mình hết cả buổi chiều, không nghĩ đến sau một lát, bên cạnh vang lên tiếng bước chân rất nhỏ.
Một giọng nói hết sức quen thuộc vang lên, "Lạc Quân sao lại ngồi một mình thế kia? Không cùng ai đánh cờ sao?"
Lạc Trăn cũng không nghĩ đến sẽ có người chủ động nói chuyện với nàng, ngẩng đầu lên.
Vừa lúc đối diện với Kỳ Vương Chu Hoài vừa mới bước vào.
Hôm nay Chu Hoài mặc một bộ trường bào bằng gấm màu trắng, có lẽ là thời tiết chuyển lạnh, khi vào trong phòng, tay hắn vẫn đang cầm cái rương giữ nhiệt.
Mục Tử Ngang giúp hắn cởϊ áσ choàng, đưa cho tiểu đồng. Chu Hoài chỉ nói một câu với Lạc Trăn rồi đi qua sát vách chào hỏi Sở Vương ..
Tâm tình hắn hôm nay tựa hồ không tệ, mặt mày ôn nhuận, vẻ mặt dễ chịu, dáng người thon dài đứng cạnh mấy cái đồ trang trí nhỏ nhỏ, cùng ca ca nhà mình nói chuyện phiếm, khóe miệng còn mang theo ý cười.
Lạc Trăn chống cằm nhìn, như có như không gõ gõ quân cờ đen lên mặt bàn.
Biết rõ người này không đơn giản giống như bề ngoài, nhưng nhìn vẫn thấy cảnh đẹp ý vui.
Lại nghĩ đến An Thì, rõ ràng lớn cũng không kém, sao so sánh với tên này lại khác biệt thế.
Chu Hoài nói vài câu với Chu Tầm, vừa muốn đi liền bị gọi lại.
"Ngũ Gia."Lạc Trăn nghé nửa người vào tấm vách ngăn, "Nói thật cho ta biết, người chơi cờ có giỏi không?"
Chu Hoài nghĩ ngợi, "Tàm tạm có được không?"
Sở Vương cười ra tiếng, chỉ vào Chu Hoài nói, "Khiêm tốn quá mức, chính là kiêu ngạo. Nơi này ngoại trừ Kính Đoan công chúa mới đến, những người khác có ai không phải bại tướng dưới tay ngươi chứ?"
Lạc Trăn hít một ngụm khí lạnh, khoát tay nói, "Vậy cũng thật giỏi ." Nói rồi nghiêm chỉnh ngồi lại.
Sở Vương cười ngăn cản nàng, "Cũng không cần nghe tiếng mà chạy. Đừng sợ, coi như thua cờ, Ngũ đệ cũng sẽ không ăn ngươi." Hắn nheo mắt, lại nhìn Chu Hoài, "Lại nói, cũng không phải mỗi người đều có thể được Lạc Quân gọi một tiếng Ngũ gia. Từ trước đến nay Lạc Quân vẫn gọi tiểu vương là 'Sở Vương điện hạ' đấy thôi."
Lạc Trăn cách vách mỉm cười nói, "Điện hạ đừng nói như vậy, tiểu thần gọi điện hạ một tiếng Tam gia, cũng không ủy khuất gì."
Sở Vương cười ha hả, "Ta đây là dính hào quang của lão ngũ."
Cười xong chỉ vào đối diện Lạc Trăn , "Lão Ngũ, còn không ngồi qua đi, cùng Lạc Quân hạ vài bàn." Lập tức lấy một quân cờ trắng, đặt ở trên bàn cờ, cười nhìn Tuyên Chỉ nói, "Cái này là lão lục xử lý không sai, bất quá hắn tuổi trẻ, suy xét sự tình không chu toàn, chọn người đánh cờ cùng Lạc Quân cũng không xong. Công chúa không cần phải lo lắng, hiện giờ có lão ngũ tự mình bồi, cũng là hợp lý ."
Trong lúc nhất thời, ai nấy đều tự chọn cho mình một vị trí, xung quanh chỉ vang lên tiếng đặt cờ.
Lạc Trăn đoan chính ngồi đó, theo khuôn phép cũ xuống vài nước cờ, đều là nước cờ thường thấy khi bắt đầu. Chu Hoài không nhanh không chậm theo nàng, cũng đều là những nước đi bình thường.
Lạc Trăn còn đang băn khoăn chuyện giải vây tại Tây Đài Quán ngày hôm qua, mượn vách che, ghé sát vào, hạ thấp giọng nói: "Chuyện hôm qua đa tạ ngũ gia ."
Khóe miệng Chu Hoài nhếch cười, thong thả xuống một nước tử, "Không cần phải khách khí. Nói lời không bằng lấy cái gì ra để trả ơn cũng được."
Lạc Trăn: "..." Chuyện gì xảy ra vậy, bình thường người khác nói cảm tạ, không phải sẽ trả lời lại là, "Không cần phải khách khí, chỉ là chuyện nhỏ, không đáng kể đến ...thêm một đống lời khách sáo sao?'