Ta Xác Thực Đều Từng Ném Khăn Tay Cho Bọn Họ

Chương 94: Trên Người Ta Đã Mọc Nấm Cả Rồi,...




Thịnh Trường Dực vội vàng mà đến, chỉ vì đưa một quả trái cây. Giống như mọi khi, hắn cũng không ở lại lâu, mỉm cười nhìn chằm chằm Chiết Tịch Lam nhận trái cây vào tay, sau đó mặt mày thả lỏng rồi lại phải cáo từ rời đi.

Bận rộn vẫn là vụ án này của Chiết Tùng Niên.

Chiết Tùng Niên muốn tiễn hắn, cũng thuận tiện hỏi xem  tình huống. Lại thấy hắn miệng nói muốn đi nhưng dưới chân chẳng hề nhúc nhích. Cũng đều từng trẻ tuổi, cũng đã biết rõ tâm tư của hắn, biết hắn không nỡ đi.

Thế nhưng, cái "tâm tư" này lại nhắm ngay nữ nhi nhà mình thì không thể đồng cảm được rồi. Vì thế ho khan mấy tiếng, làm động tác tay tiễn khách: "Điện hạ, thần tiễn ngài."

Thịnh Trường Dực suy nghĩ một chút, nói ra trước tin tức định nói vào lúc sau với Chiết Tịch Lam, tốt xấu gì cũng có thể kéo dài thời gian một hồi.

Nên trước tiên đáp lời Chiết Tùng Niên: "Bá phụ, ta còn có chuyện muốn nói với Lam Lam."

Chiết Tùng Niên bởi vì tiếng bá phụ này mà bả vai run run… Thật sự là không quen, còn muốn nói gì đó tiếp thì đã bị Chu Cẩm Quân kéo kéo nên mới im lặng.

Thịnh Trường Dực vội vàng nói với Chiết Tịch Lam đang đứng cười khanh khách: "Cô mẫu nói, trưởng sử chỗ bà có người rồi, nàng muốn đi thì đi Trường Lạc cung thử xem, rèn luyện người tốt hơn ở phủ bà."

Chiết Tịch Lam chậm rì rì liếc nhìn hắn: "Được."

Đều được hết. Trưởng công chúa thế này là tác hợp bọn họ nhỉ?

Lúc trước không nghĩ tới nhưng bây giờ nghĩ lại, lúc trước Thịnh Trường Dực lừa nàng đi Trường Lạc cung, có lẽ cũng là có ý nghĩ có thể lén gặp.

Suy nghĩ kỹ càng như vậy thì thấy thật ra hắn có rất nhiều ý đồ xấu. Nàng lén trừng mắt một cái với hắn… Nhiều mưu mô như vậy, cũng không biết câu nào là thật, câu nào là giả.

Nhưng vừa trừng mắt như vậy thì đã tỉnh táo lại, lại phát hiện kỳ thực trái cây trong tay được rửa sạch rồi, còn đọng vài vết nước.

Có lẽ là vì hôm nay thoải mái tự tại, nàng cũng hỏi một câu vô nghĩa: "Rửa rồi?"

Thịnh Trường Dực gật đầu: "Ta tự mình rửa."

Hắn chần chờ nói: "Ta còn lau rồi, còn có nước hả?"

Chiết Tịch Lam: "Có một chút nước, một chút xíu, ta lau đi rồi."

Thịnh Trường Dực cười híp mắt: "Lam Lam thật là giỏi, cái này cũng lau đi được."

Giống như dỗ trẻ con vậy.

Chiết Tịch Lam tâm tình tốt, đặt trái cây bên miệng cắn một miếng, nghiêng đầu ngước mắt liếc nhìn hắn: "Điện hạ, lần sau đưa chút bánh hạt dẻ tới đi, ta muốn ăn."

Thịnh Trường Dực bắt đầu thở dồn dập, đôi mắt mở to, trên mặt lập tức nhiễm ý cười, nhanh chóng đồng ý: "Ngày mai đưa tới ngay."

Sau đó quay đầu rời đi. Chu Cẩm Quân vội vàng đi tiễn, ỷ vào quan hệ này, tò mò hỏi: "Điện hạ, Lam Lam đã nói như vậy rồi, ngài chạy cái gì?"

Nam nhân bình thường, chẳng lẽ không phải nên nhân dịp nàng buông lỏng mà nói mấy vài câu sao?

Nhưng Thịnh Trường Dực lại bước đi vội vàng, không chịu dừng lại: "Ngươi không hiểu, nàng khác với những cô nương khác, nàng sẽ đổi ý."

Đến khi nàng đổi ý, cảm thấy hắn không tốt thì ngay cả bánh hạt dẻ cũng không cho tặng nữa.

Lòng dạ nàng cực kỳ sắt đá nhưng cũng vô cùng mềm mại. Nhưng tiếp xúc nàng lâu rồi thì có thể ngẫm nghĩ ra, cho dù mềm lòng hay là cứng lòng, hắn đều phải lui một chút.

Lúc nàng cứng lòng thì phải lui tới phía sau nàng, chờ đến khi nàng mềm lòng thì cũng lui một chút, chạy nhanh, không cho nàng có cơ hội đổi ý.

Đây là phương pháp ở chung mà hắn dần dần thăm dò ra được.

Nàng giống như là một con nhím, sẽ dựng thẳng gai lên bất cứ lúc nào bất cứ nơi nào, đâm cho ngươi bị thương, nàng cũng đau lòng nhưng gai của nàng cứ không thu về được. Vì thế vì tốt cho nàng, cũng vì tốt cho bản thân mình thì cứ lui lại một chút là tốt nhất.

Chu Cẩm Quân nghe vậy cảm khái: "Điện hạ, ngài xem như nhìn thấu muội ấy rồi."

Cô nương như Lam Lam, bởi vì khi còn bé bị tổn thương quá nhiều quá nặng nề nên phải tốn thời gian rất dài để chữa lành. Thấy Thịnh Trường Dực nói ra lời như vậy, hắn lúc này cũng mới nghiêm túc nói: "Ta hiểu tính tình Điện hạ, biết ngài nói muốn thành hôn với muội ấy không phải nói dối, nhưng thành hôn dễ dàng, đường dài đằng đẵng, có thể trước sau như một mới là khó khăn nhất..."

Thịnh Trường Dực: "Đây cũng là nỗi lo của nàng."

Hắn cười cười: "Cho nên ta cũng không có ý định ép nàng ấy thành hôn với ta."

"Ta muốn làm cho nàng biết, ta không giống những người khác. Ta yêu thích nàng không phải để thành hôn với nàng. Mặc dù bây giờ nàng còn chưa hiểu nhưng cuối cùng cũng sẽ có một ngày hiểu được thành ý của ta."

"Lúc đó nàng mềm lòng một lần cũng là thời điểm duy nhất có thể ép nàng một lần."

Chu Cẩm Quân líu lưỡi, là nam nhân, kỳ thực hắn có phần không làm sao hiểu được sự yêu thích này của Thịnh Trường Dực đối với muội muội.

Hắn công nhận là muội muội xứng đáng để thích. Nhưng bỗng nhiên có một người thích muội ấy đến mức như thế, còn là thân phận như thế thì trong lòng lại khó tránh khỏi mà nói thầm.

Có phải là gạt người hay không?

Nhưng ngài ấy đã là Thái tử rồi, ngài ấy gắng gượng không thành hôn để chờ một cô nương, ngài ấy có thể được cái gì chứ?

Nhưng Thịnh Trường Dực lại nói: "Người đời cũng không tin ngươi sẽ cả đời không thành hôn, ở vậy vì a tỷ Lam Lam."

Trên đời đều có người si tình, hắn tuy rằng không được tính là người si tình, nhưng cũng sẵn lòng liều một lần vì cô nương mà mình thích.

Chu Cẩm Quân không có gì để nói nữa, chỉ nói: "Cho dù ngài nghĩ như thế nào, xin nhất định đừng vứt bỏ muội ấy nữa."

"Lần một đến lần hai, lần hai đến lần ba, lần ba dũng khí suy giảm, muội ấy không thể chịu đựng được việc bị  từ bỏ bất đắc dĩ thêm lần nào nữa đâu."

Hắn cười khổ nói: "Có đôi khi, ta thật muốn nuôi muội ấy cả đời, tính tình muội ấy không có tình yêu cũng có thể sống được, nhưng muội ấy vẫn bằng lòng theo đuổi tình yêu và gia đình, sao ta có thể ngăn cản muội ấy chứ?"

Đây cũng chính là chỗ đáng yêu của nàng. Nàng dũng cảm, thông minh, nhìn thấy ánh sáng, tuy rằng sợ làm bỏng mình nhưng cũng bằng lòng đi ra ngoài phơi nắng một chút.

Chu Cẩm Quân nghiêm mặt: "Nhưng ta biết, ngài là người cuối cùng muội ấy tin tưởng rồi, điện hạ tuyệt đối không thể phụ lòng muội ấy đâu nhé."

Thịnh Trường Dực gật đầu, vẻ mặt trịnh trọng nói: "Ta bằng lòng lấy tính mạng đảm bảo, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi nào cũng sẽ không bỏ mặc không quan tâm nàng."

Lại nói thêm một câu: "Thật ra thì nàng cũng không cần lo lắng thân phận thái tử của ta, ít nhất thân phận này khiến cho ta không vô dụng. Ta là thái tử, là đế vương tương lai, ta có thể bảo vệ nàng cả đời."

Cam đoan như vậy, tuy rằng không thể làm cho Chu Cẩm Quân lập tức yên lòng nhưng cũng yên tâm hơn một chút. Đến khi tiễn Thịnh Trường Dực đi rồi, hắn lại trở về hỏi muội muội: "Ta rất lo… Muội thật tin tưởng ngài ấy sao?"

Chiết Tịch Lam đang ôm Tiểu Hoa  đùa giỡn, nghe vậy thì suy nghĩ một chút rồi đứng lên: "A huynh, huynh tới."

Nàng dẫn hắn vào phòng. Bên trong đặt rất nhiều thứ.

Có cung tên, đại đao, chủy thủ, còn có trâm, sách và một ít đồ chơi nhỏ.

Nàng đứng cạnh cửa, lại thả Tiểu Hoa xuống, cho nó tùy ý chạy trong phòng.

Bên trong cửa sổ chiếu vào chút ánh sáng, chiếu lên trên đao, trên kiếm, trên sách... sưởi ấm cả phòng ngày thu.

Nàng nheo mắt lại vì nóng.

"A huynh, những thứ này đều là ngài ấy tặng."

Không biết từ lúc nào mà đã bày đầy rồi.

"Huynh hỏi muội có tin ngài ấy hay không, kỳ thực chính bản thân muội cũng không biết. Nhưng muội biết ngài ấy thật lòng không giả dối. Điều này không phải muội nói không có thì không có, mà là nhiều năm như vậy, những ngày này, muội cảm nhận được."

Loại cảm giác này không giống với những người khác. Nàng nghĩ, nàng có thể cảm nhận được tình ý và sự cứng cỏi của hắn rõ ràng như thế, là kết quả của việc tiếp xúc ngày này đến ngày khác, mà nàng cùng mấy người khác, lại chưa từng ở chung như thế.

"Muội và A Lí mặc dù ở cùng nhau từ nhỏ nhưng cũng không có tình cảm nam nữ. Muội với tướng quân... Quen biết quá ngắn, mặc dù muội thích ngài ấy là tướng quân, nhưng muội thích thân phận ngài ấy có thể dẫn muội rời khỏi Vân Châu hơn. Khoảng thời gian ngài ấy "qua đời," muội cũng đau lòng, nhưng mà, nói cho cùng thì thời gian ở chung cũng quá ngắn, muội đau lòng không được lâu."

"Hoặc là, muội tự xét lại bản thân, phát hiện là tướng quân chưa từng ở trước mặt muội trả giá cái gì cả, cho nên đến khi ngài ấy trở về, mặc dù biết ngài ấy từng cầm khăn của muội trèo qua vách đá, từng tránh mưa to, muội cũng không có cảm giác quá lớn, bởi vì muội chưa từng nhìn thấy."

"Muội nghĩ tới nghĩ lui, chính là con người này của muội ấy à, quá mức lạnh lùng, ý tốt của người khác phải bày rõ ràng ra trước mặt muội mới được, một khi muội không nhìn thấy thì sẽ không đi suy nghĩ cũng có một người đối tốt với muội như vậy."

"Về phần Tùy Du Chuẩn, muội vốn chưa từng thích."

"Còn về biểu huynh, muội quá thực dụng, ở chung cũng ít, cuối cùng lại kết thúc như vậy."

Nàng thở dài một hơi: "Thật ra bây giờ nghĩ kỹ lại, muội với bọn họ, chưa từng chân chính cùng ai trải qua thất bại, trải qua vui mừng."

Nhưng với Thịnh Trường Dực không giống. Họ quen biết rất sớm, ở chung rất dài, hiểu nhau, từng thấy thời điểm chật vật nhất của đối phương.

Quan trọng nhất là hắn vẫn luôn đứng ở phía sau nàng. Hắn đã làm cái gì thì nàng đều thấy được, nhìn thấy được thì sẽ cảm kích. Vì thế khi nhìn thấy hắn, nàng sẽ yên tâm ngay.

Mà con người nàng, điều cần nhất chính là yên tâm.

Nàng mở to mắt, nói với Chu Cẩm Quân: "Cho nên a huynh, vấn đề của muội không phải tin hay không tin ngài ấy, muội là muốn... Muốn sự yên tâm này."

Là sau lần này, nàng mất đi bản tâm, bắt đầu thèm muốn sự yên ổn mà hắn cho.

"Quãng đời còn lại về sau, cũng chẳng ai biết được rốt cuộc sẽ như thế nào, nhưng lúc này muội luyến tiếc sự ấm áp mà ngài ấy cho này. Vậy cứ dựa vào đi, về phần kết quả như thế nào thì nói sau, muội cũng không vội, không phải ngài ấy nói ngài ấy cũng không vội sao?"

Đây là lần đầu tiên nàng nói ra tâm tư trong lòng mình đối với Thịnh Trường Dực như vậy. Kỳ thực vẫn hơi xấu hổ.

"Huynh nói yêu, cũng không phải yêu, huynh nói thích, muội cũng không hiểu rốt cuộc có phải hay không, muội chỉ cảm thấy ngài ấy rất tốt, có thể giúp muội, ở bên ngài ấy là có thể yên tâm."

Một khi xác định tâm tư mình là như vậy thì cũng không cần già mồm cãi láo. Hắn bằng lòng tiến lên một bước, nàng cũng bằng lòng tiến lên một bước.

Chu Cẩm Quân nghe xong ý nghĩ như vậy của nàng, sao còn dám tiếp tục hỏi, cũng sẽ không tiếp tục ngăn cản, đau lòng nói: "Tiểu cô nương nghĩ nhiều như vậy làm gì, thế này là hơi thích ngài ấy rồi, nếu thật sự thích thì cứ đi thử xem."

Hắn nói xong lời này, cũng không biết nói tiếp gì nữa, dứt khoát ấn người lên giường: "Nghỉ ngơi một lát đi, nghỉ ngơi một lát đi."

Sau đó xoay người đi ra ngoài, sau khi đi hồi lâu, mới phát hiện hốc mắt mình ươn ướt.

Hắn dừng lại, thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài.

Sau đó lẩm bẩm nói: "Cô nương nhà người ta sẽ không nghĩ những thứ này. Muội ấy đâu giống mười sáu mười bảy tuổi."

…………

Ngày hôm sau, Thịnh Trường Dực tự mình mang theo bánh hạt dẻ tới cửa. Lần này, Chiết Tùng Niên và Chu Cẩm Quân cũng không ngăn cản hắn nữa, càng không đi theo vào.

Nhưng Bá Thương cũng ở nhà không đến Nghiêm gia đọc sách. Thấy bánh hạt dẻ, chỉ dùng mũi ngửi ngửi đã biết cách điều chế ngay: "A tỷ, đệ cũng biết làm."

Thịnh Trường Dực bèn lấy ra một tờ công thức cho hắn: "Đi đi, đi xem có đúng hay không."

Bá Thương nhìn lướt qua đã muốn nói mình đúng, đang muốn khen mình một câu "mũi thần tái thế," đã thấy điện hạ lén đưa cho hắn một quyển sách.

Trên sách viết bốn chữ: Ngự thiện chi đạo.

Ánh mắt hắn trừng lớn lên ngay, si mê, sau đó đã bị lừa về thư phòng đọc sách.

Chiết Tịch Lam ôm Tiểu Hoa ngồi một bên cười, sau đó nói một câu: "Điện hạ, kỳ thực huynh rất xấu."

Thịnh Trường Dực mở nắp bánh hạt dẻ ra: "Ta cũng không xấu, chỉ là muốn giành lấy mỹ nhân nên tất nhiên phải lấy lòng bọn họ."

Sau đó lấy ra một miếng bánh ngọt đưa qua: "Nếm thử?"

Chiết Tịch Lam nghiêng người về phía trước, nhích một cái tay từ dưới bụng lông xù xù của Tiểu Hoa ra cầm lấy bánh ngọt.

Nàng ăn một nửa, cho Tiểu Hoa ăn một nửa.

Thịnh Trường Dực rất hâm mộ con hổ này. Đến khi nhìn thấy nàng tùy ý ngồi dưới đất, lấy Tiểu Hoa làm tảng đá dựa vào lại thêm hâm mộ con hổ ngu xuẩn còn không biết mình hạnh phúc biết bao này.

Hắn cũng ngồi xuống, ngồi đối diện nàng, có điều là đã che khuất mất ánh mặt trời của nàng, nàng hơi không vui.

Thật ra tiểu cô nương rất ngang ngược.

Thịnh Trường Dực bèn xê dịch, đưa ánh sáng của nàng cho nàng.

Mặt trời dần dần lên cao, hai người đều không nói gì, nhưng trên mặt nàng rất thoải mái, bên trái đặt cung của nàng, bên phải đặt một quyển sách.

Lại có một người khiến nàng yên tâm ngồi ở một bên, tâm tình lại càng tốt.

Nàng đột nhiên thấy khá vui vẻ: "Điện hạ, buổi chiều ta làm sủi cảo cho huynh ăn."

Thịnh Trường Dực cười rộ lên: "Được."

Đã có sức làm sủi cảo rồi, có lẽ đau khổ do việc Chiết Tùng Niên và Chu Cẩm Quân vào tù mang đến cho nàng đã đỡ hơn rồi.

Hắn đứng lên, nhẹ nhàng dùng tay áo che trên đỉnh đầu  nàng: "Quá nắng rồi, có muốn đổi đến ngồi dưới bóng cây không?"

Chiết Tịch Lam ngẩng đầu, cười lên ha ha: "Trên người ta đã mọc nấm cả rồi, phải phơi nắng một chút mới có thể tốt được."

- ----------- Hết chương 92 ---------