Lúc thái giám truyền chỉ đến Chiết gia, Chiết Tịch Lam đang cho Tiểu Hoa ăn thịt. Hôm nay nhà bếp nấu món thịt, Tiểu Hoa lại gần cọ cọ, mắt trông mong mà kêu.
Chiết Tịch Lam cười khẽ cho nó một miếng thịt chín… Kỳ thực nàng vẫn luôn nghĩ loại mãnh thú như hổ này nên ăn thịt sống.
Nhưng hổ nuôi trong nhà thì hẳn là ăn một chút thịt chín cũng được. Có thể thích ứng mới có thể sống sót.
Chú hổ nhỏ lớn lên không tính là nhanh, tuy rằng lớn hơn được một chút rồi nhưng vẫn không tính là rất lớn. Chỉ có điều là không ôm nổi nữa, nếu nó đè tới thì Chiết Tịch Lam đều sẽ phải ngã xuống đất không dậy nổi.
Hôm nay cũng vậy, cho nó ăn một miếng, nó cọ tới, Chiết Tịch Lam lập tức ngồi không vững, ngã xuống ngay.
Ánh sáng ngày thu chiếu lên người nàng và chú hổ, thế nhưng lại có một vẻ đẹp rung động lòng người.
Thái giám truyền chỉ là tâm phúc bên cạnh Hoàng đế, từ nhỏ theo Vân Vương cùng nhau lớn lên, rất được trọng dụng. Năm đó Vân Vương khi rời đi từ kinh đô thì ông đi theo, hiện giờ lại theo trở về, là người đứng đầu trong đám thái giám.
Thái giám tên là Trần Nhị Mao. Là được đặt theo tên hai con mèo trong viện mà Hoàng đế ở năm đó.
Làm thái giám tâm phúc nên việc ông ấy biết thật sự rất nhiều. Ví dụ như bệnh của Hoàng hậu nương nương, Bệ hạ lén luyện binh ở Vân Châu. Còn ví dụ như chuyện của Thái tử điện hạ và Chiết gia cô nương.
Trần Nhị Mao biết tâm ý của Thái tử điện hạ, nhưng lại không hiểu vì sao ngài ấy bỏ đó nhiều quý nữ như vậy không đi sủng ái, lại chỉ vì một nữ nhi của quan nhỏ như thế mà bôn ba khắp nơi.
Lúc gặp ở trong cung cũng chỉ cảm thấy trông xinh đẹp, là người thông minh, nhưng hôm nay nhìn thấy dáng vẻ nàng ở chung cùng hổ như vậy lại có một sức hút khác.
Điện hạ lớn lên ở Vân Châu, yêu mến một cô nương đặc biệt ở cùng hổ như vậy thì cũng có thể hiểu được.
Nghĩ như vậy nên muốn lấy lòng nàng. Ông ngẫm nghĩ một lát về ý của Bệ hạ, biết việc lấy lòng này không sao nên đi tới, vô cùng cung kính thi lễ một cái.
Chiết Tịch Lam hoảng sợ. Nàng vội vàng đứng lên, Xuân Huỳnh ngượng ngùng nói: "Vừa nãy nô tỳ ở nhà bếp, không đón được công công."
Nô bộc mới mua về không có kinh nghiệm, nghe nói là thái giám, lại là tới truyền chỉ nên đã dẫn thẳng vào luôn.
Là muốn dẫn đi ngồi nhà chính nhưng phải đi qua cái viện này nên đã đụng phải.
Nô bộc trong phủ sau khi Chiết Tùng Niên và Chu Cẩm Quân vào nhà lao thì đã tiễn đi phần lớn, chỉ để lại mấy đứa nhỏ, không thông minh lắm, bán không được, bọn họ cũng không muốn đi, quỳ nói chỉ muốn có miếng cơm ăn nên Chiết Tịch Lam không bán.
Hiện giờ nàng khá là lương thiện, căn bản sẽ không làm chuyện ác.
… Lúc đó nàng còn nghĩ, con người như nàng vậy mà đã bắt đầu có ý thức làm việc thiện rồi.
Không biết là tốt hay xấu nữa.
Nàng quỳ dưới đất, tiếp thánh chỉ, sau đó nói: "Công công, ta cần thay y phục không?"
Trần Nhị Mao khom lưng nói: "Chiết cô nương không cần lo lắng, bệ hạ đứng về phía cô nương."
Ông nhẹ giọng nói: "Kỳ thực vì một số chuyện nên Bệ hạ vẫn luôn cảm thấy có lỗi với Thái tử điện hạ, tuy rằng ngoài mặt mắng Điện hạ nhưng trong lòng rất thương yêu."
"Cô nương là người mà Thái tử điện hạ coi trọng, Chiết đại nhân là người mà Thái tử điện hạ kính trọng, Chu tướng quân cũng là tâm phúc của Điện hạ, mỗi một người các vị, Bệ hạ đều sẽ không làm hại."
"Lát nữa tiến cung, mong rằng cô nương bình tĩnh một chút, đừng để bị dọa sợ."
Lời này nói trắng ra như thế, trong lòng Chiết Tịch Lam đã mơ hồ hiểu. Nàng đi theo vào cung, vốn tưởng rằng sẽ được dẫn đến Ngự thư phòng, kết quả lại vào thẳng Võ Đức điện trên triều.
Trong đại điện đứng đầy người, Chiết Tịch Lam nhìn thấy vài gương mặt quen thuộc.
Nhìn thấy nàng đến, mấy ánh mắt đều nhìn về phía nàng, nàng cũng không sợ, đầu ngay lưng thẳng, quy củ quỳ xuống, sau đó nghe thấy Hoàng đế hỏi: "Chiết Nhị, a huynh ngươi sắp chết rồi."
Chiết Tịch Lam đột nhiên ngẩng đầu: "Bệ hạ, không phải nói lưu đày sao?"
Vẻ mặt Hoàng đế hơi không vui.
Ông đập bàn mắng to: "Ngươi cũng chỉ là tiểu nữ nương, chẳng hiểu gì hết, lưu đày không khác gì phải chết cả, Chu lão cẩu đuổi theo hắn để cắn, trẫm nói hộ hắn mà lão ta cũng không nghe, đoán chừng đến khi a huynh ngươi bị đi lưu đày rồi thì lão ta sẽ tìm người để ra tay giết người đấy."
Lúc này Chu Bình Yếu thật sự hơi sợ rồi.
Bệ hạ nói ra những lời này, nếu có người hận ông ta, vậy cứ tìm người giết Chu Cẩm Quân đi thì vỏ này sẽ cho ông ta đổ.
Bệ hạ... Cũng quá không lựa lời rồi.
Trong lòng ông ta khá là oán giận, nhưng cũng biết Hoàng đế nghĩ cái gì thì sẽ nói cái đó, vì thế vội vàng quỳ xuống, sợ hãi nói: "Bệ hạ, thần tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện như vậy đâu ạ."
Hoàng đế cầm lên một cái ly bên cạnh đập xuống, hừ một tiếng: "Cái tên lòng dạ hiểm độc nhà ngươi còn muốn lừa trẫm, câm miệng đi!"
Sau đó lập tức nói với Chiết Tịch Lam: "Nhìn thấy chưa, người này bụng dạ hẹp hòi, cũng không biết a huynh ngươi đắc tội lão ta chỗ nào, cứ không chịu buông tha cho hắn, trẫm thấy cho dù thế nào thì lão ta cũng phải giết a huynh ngươi đấy, ngươi có sợ không?"
Chiết Tịch Lam không dám bỏ qua ý nghĩa của bất cứ câu nào, trong đầu xoay chuyển, nghe chữ chết trong câu này đến câu khác của Hoàng đế, trong lòng dần dần có một ý niệm.
Nàng dập đầu, dập đầu kêu vang, khóc nói: "Bệ hạ, a huynh thần nữ thật sự bị oan, ngài tha cho huynh ấy đi, ngài đừng giết huynh ấy."
Lại dập đầu với Chu Bình Yếu: "Chu đại nhân, cầu xin ông, cha ta đã bị ông hãm hại chết rồi, ông đừng giết a huynh ta nữa, về sau ông chết, hàng năm vào thanh minh ta sẽ cúng tế cho ông."
Hoàng đế vui vẻ.
Cô nương này vừa gợi ý một chút đã hiểu, không hổ là con dâu của ông. Ông bèn thuận theo lời nàng nói: "Đừng nói hươu nói vượn, cha ngươi chết là ông ta bị trừng phạt đúng tội chứ không phải Chu Bình Yếu hãm hại, tuy hiện tại trẫm nhìn lão cẩu này không thoải mái, nhưng ngươi cũng không thể ở trước mặt trẫm… nói bừa."
Chu Bình Yếu thở phào nhẹ nhõm. Tính tình bệ hạ như vậy mới là nguyên nhân chủ yếu khiến ông ta bằng lòng đi theo.
Cho dù Thanh Châu Vương đưa ra cám dỗ gì, ông ta cũng chưa từng nghĩ tới việc phản bội. Ông ta đã tra ra việc này của Chiết Tùng Niên, tất nhiên phải lợi dụng một chút. Ông ta dám lợi dụng là vì dù Chiết Tùng Niên có phải là người của Bệ hạ hay không thì hắn cũng từng tham dự vụ án tham ô của Thanh Châu.
Đã tham ô bạc thì phải chịu phạt, ông ta không sai thì không sợ.
Ông ta là một lão hồ ly, sao có thể bị một con nhóc con chế ngự được, lập tức thuận theo cây cột mà trèo lên, nói: "Bệ hạ, thần tuyệt đối không có ý hãm hại, từng chữ từng câu đều có nhân chứng vật chứng ở đây, không hề có một câu nói láo."
Chiết Tịch Lam trừng mắt lên, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, lại bắt đầu dập đầu. Biểu diễn vẻ mặt căm tức, bất lực, uất ức của một cô nương vô cùng nhuần nhuyễn.
Nàng nghẹn ngào khóc nói: "Cha ta là người thế nào, chẳng lẽ chỉ dựa vài ba câu nhân chứng vật chứng của ông thì có thể định tội sao?"
"Chu đại nhân, ông đi Vân Châu, đi Thanh Châu hỏi thử xem, hỏi tất cả dân chúng xem, hỏi bọn họ xem người như phụ thân ta có thể tham ô trăm vạn lượng bạc trắng hay không."
"Mãi đến khi vào kinh làm quan, nhà ta vẫn luôn chỉ có bốn bức tường, không hề có phong thái như nhà của Chu đại nhân.
Nàng tức giận đến mức run tay: "Lúc cha ta nổi danh khắp Vân Châu, ông vẫn còn không biết đang ở nơi nào đâu, tham ô trăm vạn lượng bạc trắng cái gì chứ, chỉ cần đi ra ngoài hỏi một người dân Vân Châu thì có khả năng bọn họ sẽ giống như ta, nghĩ là Chu đại nhân cố ý hãm hại đấy."
"Trong thiên hạ cũng không phải không có án oan như thế này."
Nàng lại không nhịn được, che mặt khóc lớn nói: "Cha ta quả thật là một người hiền lành thật thà, đây là điều chư vị đại nhân đều biết mà, trước nay ông ấy chỉ biết làm việc mà không biết việc lễ nghĩa quan trường gì đó, nếu không thì vì sao với danh thám hoa, ông ấy đã làm nhiều năm như vậy, được khen ngợi nhiều như thế nhưng vẫn là quan nhỏ."
"Chu đại nhân, nếu a huynh và cha ta đắc tội với ông thì ông đánh bọn họ một trận là được rồi, cần gì phải cố ý đẩy bọn họ vào chỗ chết chứ."
Chu Bình Yếu nhíu mày.
Từng câu này, sao lại không giống như muốn gánh tội cho Chu Cẩm Quân, mà là muốn lật lại bản án cho Chiết Tùng Niên vậy.
Con nhóc này, mồm mép thật là ghê gớm, khóc sướt mướt nói mấy câu đã khiến cho một số lão hồ ly trong số mọi người ở đây mịt mờ nhìn về phía bệ hạ.
Đi tới một bước này của hôm nay không dễ dàng, cũng không thể dễ dàng để cho nàng ta lật ngược tình thế được, ông ta hít sâu một hơi, để cho bản thân tỉnh táo lại, chuẩn bị lại so chiêu cùng nàng tiếp.
Danh tiếng mấy chục năm cũng không thể thua bởi một nữ tử được.
Nhưng Chiết Tịch Lam đã nghĩ thông suốt ý của Hoàng đế bệ hạ rồi. Tim nàng đập thình thịch thình thịch, đầu óc lại nhanh chóng xoay chuyển, sau đó cảm nhận được một ánh mắt dịu dàng, nàng ngẩng đầu nhìn tới thì thấy Thịnh Trường Dực khẽ gật đầu với nàng.
Hắn im ắng nói một câu: Đừng sợ, có ta.
Trong lòng Chiết Tịch Lam ấm áp, cũng khẽ gật đầu.
Nàng không sợ, nhiều người giúp nàng như vậy, nếu nàng không thể liều để mở ra được một con đường thì đó mới gọi là không có bản lĩnh.
Nàng đi tới được một bước này của ngày hôm nay vẫn là có chút bản lĩnh.
Nàng hít một hơi thật sâu, chờ trận mưa rền gió dữ sắp đến.
Ngoài cửa sổ ánh nắng vừa phải, nàng quỳ thẳng tắp, khiến cho Thịnh Trường Dực sinh ra ý nghĩ chua xót vô tận.
Tiểu nha đầu này liên tục bị giày vò, nàng chỉ cảm thấy số phận của mình không tốt, cố gắng đi liều mạng, không biết rằng mỗi một lần nàng liều mạng, đều khiến cho hắn sinh ra sự áy náy cùng tình yêu vô tận.
Một lần cuối cùng.
Hắn nghĩ, thật sự là một lần cuối cùng, sau này, bất luận kẻ nào cũng đừng mơ giày vò nàng.
- ------------- Hết chương 87 -----------