Trên cả đường đi về Ngũ phu nhân đều hết sức căng thẳng.
Bà biết thủ đoạn trong hậu viện ở kinh đô vô cùng dơ bẩn nhưng chưa bao giờ ngờ được Ninh phu nhân lại ác độc như thế, hành vi bỉ ổi đến vậy.
Bà tức giận đến đầu váng mắt hoa, thấp giọng mắng: "Ta thấy bà ta và Tùy Du Chuẩn đều giống nhau, đều là bản chất bị điên như nhau, không hổ là máu mủ một nhà."
Chiết Tịch Lam đồng ý mà gật đầu: "Phải đó ạ."
Cả nhà bị điên.
Nhưng Tùy lục cô nương rất tốt nên hiển nhiên chuyện này cũng không thể trách huyết thống được, vẫn là chính bản thân bọn họ trời sinh là kẻ vô lại.
Ngũ phu nhân tức giận một hồi, bình tĩnh lại rồi vẫn còn nghĩ mà sợ.
Cho dù biết được Thịnh Trường Dực có thể báo cho bà biết việc này thì xem như là đã qua, đã giải quyết xong rồi, bọn họ khỏi cần lo lắng nữa nhưng mà vẫn sợ.
Bà cân nhắc: "Dứt khoát đóng cửa không ra đi, vốn muốn vào lúc đón tết dẫn con ra ngoài gặp người nhưng nếu đã như vậy thì chi bằng mượn cớ ốm đóng cửa tĩnh dưỡng, không gặp ai hết."
Không gặp người thì sẽ không xảy ra chuyện, dù sao thì cũng không thể trực tiếp xông vào nhà cướp người chứ? Nếu thật sự là đến cướp người thì còn có vương pháp nữa hay không!
Bà nói: "Thiên hạ không loạn, bà ta sẽ không dám động thủ như vậy."
Chiết Tịch Lam nghe xong cảm thấy biện pháp mượn cớ ốm này rất tốt, hạ quyết tâm không ra ngoài.
Dù sao hiện tại hôn sự cũng gần như đã định rồi, còn là biểu huynh nhà mình, không cần đi ra ngoài cũng có thể duy trì cảm tình.
Thế là sau khi bàn bạc với Ngũ phu nhân thì truyền lời ra là phải đóng cửa dưỡng bệnh.
Nhưng nàng không ra ngoài, lại bởi vì ngày kia là sinh nhật nên dù "có bệnh trên người" thì ngày hôm sau vẫn có người đưa bái thiếp đến.
.wattpad.com/user/thilathila
Cái bái thiếp đầu tiên là của Yến thất cô nương viết.
Trên bái thiếp nói nàng ấy biết được là sinh nhật của nàng từ chỗ Yến Hạc Lâm nên muốn đến chúc mừng, muốn ăn một bát mì trường thọ.
Chiết Tịch Lam nhìn thiệp mà đo dự.
Ban Minh Nhụy cảm thấy không thể từ chối được: "Chuyện Tần gia lần trước, có cô nương bè cánh nhà họ Tần chửi bới muội, là Yến thất cô nương giúp muội nói chuyện."
Nàng nói: "Nàng ấy tốt tính, hành hiệp trượng nghĩa, rất hoà hợp với chúng ta, không xem mặt mũi Yến tướng quân mà chỉ xem mặt mũi nàng ấy thôi đã có thể được nể mặt khắp nơi."
Chiết Tịch Lam vẫn còn hơi do dự: "Lúc trước Yến tướng quân cũng biết sinh nhật của muội nhưng không có nói cho Yến thất cô nương biết, sao lại đột nhiên nói cho nàng ấy biết?"
Ban Minh Nhụy: "Yến tướng quân cố ý nói? Bản thân ngài ấy không dám tới, muốn để muội muội đến thay ngài ấy tặng quà."
Chiết Tịch Lam suy nghĩ một lúc, lắc lắc đầu: "Yến tướng quân là chính nhân quân tử, tổ mẫu ngài ấy tới cầu thân, ngài ấy còn ngăn cản mà, nên cũng sẽ không cố ý để muội muội đến để tránh cho muội suy nghĩ nhiều.
Muội cảm thấy, có thể là trùng hợp nói đến, vừa khéo gần đây Yến thất cô nương qua lại thân thiết với chúng ta nên tới chúc mừng."
Nàng vẫn công nhận nhân phẩm của Yến tướng quân.
Sở dĩ từ chối lui tới là sợ ngài ấy tưởng mình vẫn bằng lòng dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng thôi, cứ như vậy ngược lại sẽ làm chậm trễ nhân duyên cả đời của ngài ấy.
Nhưng ngài ấy thật sự là một người tốt, nàng cũng không nghi ngờ phẩm chất đạo đức của ngài ấy.
Ban Minh Nhụy nghe vậy thì gật đầu, sau đó giải quyết dứt khoát: "Nếu đã như vậy thì chúng ta kết bạn với vị bằng hữu Yến thất cô nương này, nàng ấy thật sự không tệ, nàng ấy cũng đã giúp khi Tam tỷ tỷ nói thị phi về muội trước mặt phu nhân Uy Viễn Hầu và Ninh phu nhân."
Chiết Tịch Lam gật đầu: "Được ạ, nên cảm tạ nàng ấy."
Bèn viết thiếp mời mời Yến thất cô nương đến ăn mì.
Kết quả vừa tiễn nha hoàn của Yến gia đi chưa được một lúc đã nhận được bái thiếp của Tùy lục cô nương.
Ban Minh Nhụy đầy đề phòng: "Nàng ta nói cái gì vậy?"
Chiết Tịch Lam: "Nàng ấy nói… huynh trưởng nàng ấy cũng nói với nàng ấy ngày kia là sinh nhật của muội, nếu nàng ấy đã biết rồi thì cũng muốn đến chúc mừng sinh nhật.
Ở sau cùng còn nói là bản thân mình muốn đến chứ chuyện không liên quan đến huynh trưởng.".
Tiên Hiệp Hay
Nàng nói xong đã bày sẵn thế trận chờ quân địch, nhíu mày lại: "Tùy Du Chuẩn không có lòng tốt, muội thấy chính là hắn ta ép Tùy lục cô nương."
Ban Minh Nhụy gật đầu: "Phải đó phải đó, dòng giải thích cuối cùng này nhất định là Tùy Du Chuẩn ép nàng ấy viết."
Chiết Tịch Lam: "Rõ là bịt tai trộm chuông! "
Ban Minh Nhụy: "Giấu đầu lòi đuôi! "
Hai người liếc nhau, lại không dám tùy tiện từ chối, thế là đi tìm Ngũ phu nhân nhưng Ngũ phu nhân chần chờ: "Nếu các con đã đã đồng ý với Yến thất cô nương thì chắc chắn không thể từ chối Tùy lục cô nương được.
Chiết Tịch Lam khó xử: "Vậy thì kêu Yến thất cô nương cũng đừng tới nữa ạ."
Ngũ phu nhân gật đầu: "Cũng tốt, nói rõ là được."
Trước mắt không thể xảy ra sự cố, có thể cẩn thận chút nào thì cẩn thận chút đó đi, nếu không thì tiệc sinh nhật tốt đẹp lại gây ra chuyện ghê tởm mới làm cho người ta phải buồn nôn."
Chiết Tịch Lam lại nói: "Con đi viết thư từ chối Tùy lục cô nương và Yến thất cô nương."
Cái thư từ chối một cách khéo léo này cũng phải viết thật cẩn thận, nếu không thì lại kết thù.
Vì thế mà đã chậm trễ một chút thời gian, Chiết Tịch Lam còn dặn dò nha hoàn đi đưa thư: "Nhất thiết phải tự mình đưa đến tay Yến thất cô nương và Tùy lục cô nương."
Bọn nha hoàn trịnh trọng gật đầu.
Chiết Tịch Lam nhẹ nhõm thở ra một hơi, Ban Minh Nhụy lấy ra một cái đ ĩa hạt dưa bắt đầu cắn, Chiết Tịch Lam bèn lấy từ trong tay nàng ấy một ít cùng nhau cắn, đang cắn thì người của phủ Trưởng công chúa Khang Định đến.
Còn là nữ Trưởng sử đích thân đưa tới, cười nói: "Trưởng công chúa nhàn rỗi, biết ngày mai là sinh nhật của Chiết cô nương nên muốn đến ngồi một chút.
Trưởng công chúa nói chuyện lần trước còn chưa nói xong, chi bằng nói tiếp, nếu không thì ăn tết Trưởng công chúa lại không có thời gian nữa."
Này rõ thật là! Chuyện lần trước chẳng phải là chuyện cho tòa nhà cho bạc sao! Trong lòng Ngũ phu nhân nổi trống vang trời, Chiết Tịch Lam chỉ có sự vui vẻ, hoàn toàn không dám từ chối.
Thế là Đại phu nhân và Ngũ phu nhân đi tiễn Trưởng sử, Chiết Tịch Lam vội kêu người đi gọi hai nha hoàn đi đưa thư về.
Đại phu nhân tiễn Trưởng sử xong rồi quay lại nói với họ: "Trưởng công chúa đến, dù có không làm lớn thì cũng không thể làm nhỏ được."
Ít nhất không thể để cho Trưởng công chúa cảm thấy keo kiệt.
Đại phu nhân vội vàng gọi người đi mua đồ ăn lần nữa, còn kêu người về Nghiêm phủ đón đầu bếp.
Đại phu nhân bận bịu, Ngũ phu nhân cũng phải bận bịu theo, trước khi đi bà nói với Chiết Tịch Lam: "Trưởng công chúa có thể tới là tăng thêm thể diện cho con, có nàng ở đây, cho dù chính bản thân Ninh phu nhân và Tùy Du Chuẩn có đến thì cũng chẳng sao, huống chi chỉ một Tùy lục cô nương."
.wattpad.com/user/thilathila
Lúc này Chiết Tịch Lam lại bắt đầu kéo tơ lột kén, nàng tò mò: "Làm sao đột nhiên từng người một đều nói muốn tới thế nhỉ?"
Trước đó không có động tĩnh mà.
Ngũ phu nhân: "Không biết lí do cụ thể nhưng cho dù là như thế nào, Trưởng công chúa có thể tới thì thật sự là chuyện tốt."
Chiết Tịch Lam cũng cảm thấy đúng, vui vẻ nói: "Vừa hay để nói chuyện của di mẫu với Trưởng công chúa."
Nhưng còn chưa vui vẻ bao lâu thì lúc chập tối lại nhận được bái thiếp của Phó Sư Sư.
Nàng ta cũng muốn đến ăn mì trường thọ.
Chiết Tịch Lam: "..."
Chắc chắn là có nguyên do nên mới tụ hết lại vào cùng một chỗ với nhau.
Vừa hay Chiết Tịch Lam quen biết nha hoàn từ Phó gia đến, là người lúc trước ở Vân Châu đã hầu hạ Phó Sư Sư, nàng hỏi: "Bàn Bàn, sao cô nương nhà các muội lại muốn tới chúc mừng sinh nhật cho ta vậy?"
Bàn Bàn là tên của tiểu nha hoàn, nàng gặp Chiết Tịch Lam trước tiên là thi lễ một cái, sau đó cười nói: "Lam tỷ tỷ, cô nương nhà bọn nô tì là được trong Phó phi nương nương trong cung căn dặn phải tới chúc mừng sinh nhật cho tỷ đấy ạ."
Chiết Tịch Lam vừa nghe là Phó phi thì không còn cáu kỉnh nữa.
Phó Sư Sư lại không hợp với nàng nhưng mà lần này Phó phi được xem như là có ơn với nàng.
Phó Sư Sư cũng đã mang Phó phi ra rồi thì nàng không tiện từ chối.
Nàng cười gật đầu: "Thì ra là thế."
Sau đó ôn chuyện: "Bàn Bàn, muội càng thêm xinh đẹp rồi."
Bàn Bàn che miệng cười: "Bởi vì thêm mập đấy ạ."
Ngay cả chính Bàn Bàn cũng không biết bản thân vốn có tên gì.
Nàng ấy là đói ngất đi mới được Phó Sư Sư nhặt về, về sau hỏi nàng ấy muốn được đặt tên là gì, nàng ấy nói Bàn Bàn.
Đói quá nên chỉ muốn ăn cho mập.
Mà những năm qua, nàng ấy cũng không phụ lòng cái tên này, quả thật mập vô cùng.
Nàng nói: "Nhưng cô nương nhà bọn nô tỳ không cho nô tỳ tiếp tục ăn nữa rồi, nói còn mập thêm nữa thì sẽ bị bệnh."
Đợi sau khi nàng ấy rời đi, Ban Minh Nhụy nói: "Ta đã từng gặp nàng ấy, Phó Sư Sư phát cáu thì nàng ấy thường khuyên giải, nhưng mà không thường theo đi ra ngoài, nghe nói là một đầu bếp."
Chiết Tịch Lam: "Phải, muội ấy rất thích ăn.
Tuy Phó Tam xấu tính nhưng vẫn che chở cho người của mình, về sau Bàn Bàn chưa từng bị đói, về sau nữa, vì để Phó Tam có thể ăn được nhiều thêm một chút mà Bàn Bàn đã luyện được một tài năng nấu nướng tốt… đặc biệt là thịt."
Con cái nhà nghèo cực kỳ thích thịt.
Chiết Tịch Lam thở dài, một nha đầu nho nhỏ năm đó, hiện giờ đã trưởng thành rồi.
Sau đó cầm thiệp của Phó Sư Sư đi tìm Ngũ phu nhân: "Di mẫu, người nói xem, rốt cuộc sao lại thế này ạ?"
Ngũ phu nhân: "Nguyên do đứng đắn thì ta cũng không nghĩ ra được, đến lúc Trưởng công chúa tới con hỏi thử xem."
"Còn nguyên do không đứng đắn thì thật ra ta có thể đoán được."
Chiết Tịch Lam tò mò: "Nguyên do không đứng đắn là gì ạ?"
Ngũ phu nhân cười nói: "Một nhà có nữ trăm nhà cầu, ta đoán là cô nương của Yến gia đưa bái thiếp đến trước nhưng nhà nàng vẫn luôn bị Tùy gia theo dõi, thế nên Tùy gia cũng tới.
Tùy gia đã đến, Vân Vương Thế Tử lại nhờ Trưởng công chúa Khang Định đến, ta vừa hỏi Xuân Sơn, để nàng đi nghe ngóng một chút, nói là hôm nay Trưởng công chúa Khang Định ở trong cung, chắc là từng gặp Phó phi, vì thế Phó phi cũng tới tham dự cuộc vui."
Dây dưa, phức tạp như thế nhưng đồng thời lại đơn giản rõ ràng, hoang đường nhưng lại bởi vì Chiết Tịch Lam có rất nhiều vướng mắc với huynh trưởng của những cô nương này, cho nên vậy mà lại rất hợp lý.
Chiết Tịch Lam nghe xong thì trầm mặc, sau đó thở dài: "Nợ đào hoa ấy à nợ đào hoa, nhưng trừ Phó Sư Sư ra, Yến thất cô nương và Tùy lục cô nương cũng là người có thể chơi cùng.
Các nàng ấy đến thì con cũng sẽ chiêu đãi thật tốt."
Ban Minh Nhụy trước hết là nói lời hay cho Phó Sư Sư: "Hiện giờ nàng ta đã biết sai rồi, cái cô nương Sư Sư này lúc không không mắng người cũng vẫn không tệ.
Đừng mở miệng, cứ mở miệng là lại không được."
Sau đó kiếm cái chỗ đứng cho Ban Minh Kỳ: "Ta là muội muội của Đại ca ca, muội cũng phải chiêu đãi thật tốt."
Chiết Tịch Lam cười rộ lên.
Ban Minh Nhụy nghĩ một chút, lại nói: "Trưởng công chúa Khang Định là do Vân Vương Thế tử gọi tới nhỉ? Ngài ấy thật là cẩn thận, chu đáo, cũng thật để tâm với muội."
Có lẽ là một câu sau cùng đã k1ch thích Chiết Tịch Lam, nàng đột nhiên trầm mặc một lát, nhìn xem xung quanh, rồi sau đó kéo Ban Minh Nhụy đi đến một bên, trịnh trọng nói: "Minh Nhụy a tỷ, muội có chuyện muốn nói với tỷ, tỷ nhất định đừng nói với bất cứ ai."
Ban Minh Nhụy lập tức gật đầu, thề nói: "Muội nói đi, ta tuyệt đối sẽ không nói với người khác, vào tai ta thì không ra khỏi miệng ta nổi đâu."
Chiết Tịch Lam lại nhỏ giọng nói: "Muội nghi… chỉ là nghi thôi… muội nghi Thịnh Trường Dực ngài ấy cũng thích muội, cho nên mới để tâm với muội như vậy mà không phải vì chuyện giải quyết công việc với nguyên nhân cha muội gì đó."
Ban Minh Nhụy cực kỳ ngạc nhiên, nhíu mày: Không phải ngài ấy đã nói là không thích sao? Nam nhân cũng đã nói như vậy rồi thì ắt hẳn là thật chứ nhỉ."
Chiết Tịch Lam lại nói: "Vâng.
Lúc trước ngài ấy còn nói bản thân không hiểu tình yêu cơ.
Chuyện này muội cũng hiểu, ngài ấy đánh trận quanh năm, bên cạnh không có nữ nhân… đây cũng là chính ngài ấy nói, cho nên không hiểu thì rất bình thường."
Nàng thở dài một tiếng: "Lúc trước ngài ấy đối tốt với muội, không phải muội cũng từng nghi ngờ sao? Nhưng ngài ấy phủ nhận, chưa bao giờ thừa nhận nên muội không có kéo tơ lột kén.
Hơn nữa, ngài ấy là một người lý trí, ngài ấy không cưới muội làm Vân Vương Thế tử phi được, muội cũng không muốn gả cho ngài ấy, nhà ngài ấy còn rắc rối hơn nhà Yến tướng quân."
"Nguyên do cả một đống lớn như thế như vậy, bọn muội đều biết không có khả năng với nhau.
Ầy, muội thì lại càng không có nghĩ sâu."
"Mãi cho đến ngày hôm trước, không phải muội theo ngài ấy đi đến phủ Trưởng công chúa Khang Định sao? Bỗng nhiên ánh mắt ngài ấy nhìn muội không thích hợp.
Muội cực nhạy bén với loại ánh mắt này!"
.wattpad.com/user/thilathila
Chỉ một ánh mắt? Ban Minh Nhụy sợ nàng suy nghĩ nhiều, tránh cho ầm ĩ ra chuyện cười: "Có thể là muội nhìn nhầm rồi hay không?"
Chiết Tịch Lam đầu tiên là nghiêm túc: "Muội cũng đã từng ném ra ngoài bốn cái khăn tay rồi, muội còn có thể nhìn nhầm sao?"
Nhưng trong nháy mắt sau đó, lại nói: "Nhưng mà… quả thật, quả thật muội không thể khẳng định chắc chắn được, bởi vì hình như ngài ấy không hề có chút ý muốn nào.
Hôm qua lúc nói chuyện ở Minh Giác tự cũng bình thường, giống như cái nhìn đó chỉ là ảo giác của muội thôi."
Ban Minh Nhụy không biết hoá ra Chiết Tịch Lam lại âm thầm che giấu bí mật lớn như vậy, nàng nói: "Vậy sao lúc muội về từ phủ của Trưởng công chúa Khang Định lại không nói chứ?"
Chiết Tịch Lam: "Muội cảm thấy đây đều là chuyện nhỏ… cho dù ngài ấy thích muội thì cũng có ích lợi gì đâu? Muội nghi là chính bản thân ngài ấy cũng không biết.
Hơn nữa, chuyện của di mẫu mới là chuyện lớn nên không nói, tránh cho di mẫu phải bận tâm lo nghĩ."
Thật ra là nàng có ý đồ riêng.
Chiết Tịch Lam rầu rĩ nói: "Nếu không có chuyện hòa ly của di mẫu, không có chuyện của Tùy Du Chuẩn, chắc chắn muội đã xa cách với ngài ấy giống như vạch rõ giới hạn với Yến tướng quân rồi.
"
"Nhưng mà…"
Nhưng mà, hiện tại nàng còn cần mượn tay hắn đi làm việc.
Nàng còn muốn lợi dụng hắn.
Nàng là muốn nhờ vào hắn làm cái thang, leo lên dựa hơi Trưởng công chúa Khang Định.
Nhưng loại chuyện này cũng phải từ từ mưu tính, không thể nóng vội, hiện tại xa cách với hắn thì Trưởng công chúa sẽ cảm thấy nàng là một người thế nào?
Nói không chừng sẽ chán ghét nàng.
Được rồi, quả thật nàng là một kẻ không có lương tâm.
Nhưng mà có một cơ hội đặt trước mặt có thể để cho di mẫu hòa ly, có thể để cho nàng cách xa Tùy Du Chuẩn, tại sao phải bởi vì sự nghi ngờ vô căn cứ của nàng mà từ bỏ và xa cách đây?
Lui một vạn bước mà nói, Tùy Du Chuẩn còn có thể tự mình đối phó, nhưng chuyện của di mẫu thì nhất định là phải thành công.
"Muội đã suy nghĩ cẩn thận rồi, có thể ngài ấy chỉ là chưa từng ở chung cùng cô nương khác cho nên mới như thế với muội, đến lúc ngài ấy trở về thành thân thì đương nhiên sẽ quên thôi."
"Cũng có khả năng đúng là muội đã nghĩ sai rồi, ngài ấy có lòng tốt nhưng muội cho là ngài ấy nổi lòng xấu."
"...! Cho dù là ngài ấy động lòng, muội có tám phần nắm chắc chính bản thân ngài ấy cũng không hiểu, vẫn không biết đâu, cho nên..."
Nàng nghiêm túc nói: "Cho nên muội đã nghĩ xong cả rồi, cho dù là loại nào thì muội đều sẽ làm như không biết, vẫn giống như lúc trước, cần nói chuyện với ngài ấy thì cứ nói, cần nhờ vẫn cứ nhờ, đến lúc muội qua hai cái ải này rồi lại nói chuyện báo đáp, lại nói chuyện về sau tiếp."
Chính là chơi trò vô lại.
Ban Minh Nhụy trước tiên là vô cùng kinh ngạc, rồi sau đó lại sửng sốt, cuối cùng là khâm phục nàng: "Hôm qua ở trong Minh Giác tự, muội còn nói chuyện bình thường với ngài ấy cơ, không hề có chút khác thường nào."
Chiết Tịch Lam: "Hôm qua ngài ấy cũng không có khác thường mà, vẫn giống như lúc trước.
Vẫn là câu nói kia, trước khi mọi chuyện rõ ràng thì nên ở chung như thế nào vẫn ở chung như thế thôi ạ."
Lúc nàng nói lời này, trong sự kiên định trong lại lộ ra sự vô tình, ngược lại khiến cho Ban Minh Nhụy có một thoáng chốc đồng tình Thịnh Trường Dực.
Nhưng mà ngay tức khắc lại ủng hộ Chiết Tịch Lam… nàng cũng muốn a nương hòa ly với cha rồi sống ngày tháng tốt lành.
Cho dù bản thân không xuất giá, về sau ở cùng bà thì sao? Nàng cũng bằng lòng.
Nhưng mà bày mấy chữ "lợi dụng" Thịnh Trường Dực này ra nói rõ thì hai người cũng không phải người quang minh lỗi lạc rồi.
Thế là ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng vẫn là Chiết Tịch Lam nắm lấy tay nàng, chột dạ nói: "Minh Nhụy a tỷ, ngộ nhỡ là muội nghĩ sai thì là không hề có chuyện gì cả, trước tiên chúng ta đừng để ý nhiều như vậy, làm việc rồi lại bàn sau.
Muội là kìm nén đến hoảng rồi nên mới nói với tỷ, nói với tỷ rồi thì cũng có thêm một người để thương lượng."
Lúc trước nàng vẫn luôn tự chiến đấu một mình, khó tránh khỏi việc có chỗ không chu toàn.
Thêm một người thêm một trợ thủ, nàng thật sự sợ bản thân làm hỏng chuyện của di mẫu.
.wattpad.com/user/thilathila
Ban Minh Nhụy lại chen lời vào: "Muội nói đúng… muội nói rất đúng."
"Chúng ta coi như không biết, đợi về sau làm xong chuyện rồi, cho dù ngài ấy tỉnh táo lại nói thích muội thì muội cứ từ chối… dù sao thì muội cũng sắp đính hôn với Đại ca ca rồi."
Vừa nói như vậy, tuy nàng không ngay nhưng cũng đã bớt sợ chết đứng hơn một chút: "Đúng nha, bởi như vậy thì ngài ấy là muốn cướp cô dâu, đây là ngài ấy không đúng!"
Chiết Tịch Lam gật đầu: "Đúng đó đúng đó, là ngài ấy không đúng.
Vả lại, về sau chúng ta cũng sẽ báo đáp ngài ấy mà.
Không phải bên trong thoại bản thường nói con sâu cái kiến còn có ích sao? Về sau nếu ngài ấy có thể có chỗ dùng đến muội thì muội cũng bằng lòng báo đáp."
Ngươi tới ta đi nói như vậy khiến trong lòng Chiết Tịch Lam đã tốt hơn nhiều rồi.
Nàng thật sự hổ thẹn, chột dạ nhưng lại muốn đẹp cả đôi đường.
Hai người đã có thêm một cái bí mật như vậy, sáp vào trong phòng cùng nhau thì thà thì thầm bàn kế sách ứng đối.
Ngoài phòng, bởi vì Ngũ phu nhân và Đại phu nhân báo cho biết Trưởng công chúa sẽ tới, Nam Lăng Hầu cũng vô cùng trịnh trọng, kêu tiền viện đến giúp làm việc, thanh thế to lớn, toàn bộ đám vú già trong phủ đều bị kêu tới làm việc.
Liễu thị trốn ở trong tiểu viện tò mò hỏi bà tử: "Đây là làm sao vậy?"
Mấy ngày nay bà tử phải chịu nhiều khốn quẫn ở Ngũ phòng nên đã không được kiên nhẫn nữa, lại ỷ vào mình việc mình từng làm việc ở thế gia vọng tộc, thế là bĩu môi nói: "Vừa nãy lão nô đã gọi tiểu nha hoàn tới hỏi, nói ngày mai biểu cô nương mừng sinh nhật nên Ngũ phòng chúng ta sẽ bày rượu."
Bà ta nói: "Không phải lão nô nói chứ, bản thân Ngũ phu nhân chỉ là kẻ ăn mày đi ra từ nơi thâm sơn cùng cốc, xuất thân còn thua di nương.
Nghe nói cháu ngoại nữ này của bà ta cũng là một nghèo hai trắng, hiện giờ sống ở trong Hầu phủ nhưng đã coi bản thân là một tiểu thư chân chính rồi, chẳng qua là bày tiệc sinh nhật thôi, vậy mà lại ầm ĩ ra cảnh tượng hoành tráng như vậy."
Liễu di nương vội che miệng bà ta lại: "Không được nói lung tung!"
Bà tử bĩu bĩu môi về phía chính viện, quay đầu nhìn về phía Liễu di nương mà cười: "Chỉ di nương hiền lành."
Đúng lúc tiểu nha hoàn tiến vào thêm nước, bà tử quái gở hỏi: "Sao bên ngoài lại ồn ào như vậy? Đến đợt người này rồi lại đến lượt người khác."
Tiểu nha hoàn là đầy tớ của phủ Nam Lăng Hầu, từ nhỏ đã biết nói lời sắc bén với người ta, bà tử còn kém nàng lắm.
Vì thế cười nói: "Cha của biểu cô nương chúng ta là đốc tra Thanh Châu, chính bản thân biểu cô nương cũng từng được Bệ hạ ban thưởng, thường đi lại trước mặt các vị quý nhân.
"Đây không phải là biết được ngày mai là sinh nhật của biểu cô nương nên Trưởng công chúa Khang Định muốn đến trong phủ sao ạ."
Ngay cả trẻ con bên đường cũng biết toàn bộ kinh đô chỉ có một Trưởng công chúa.
Thấy bà tử và Liễu di nương trợn to mắt, biết ba chữ Trưởng công chúa đã chế ngự được bọn họ, tiểu nha hoàn tiếp tục cười nói: "Không chỉ có Trưởng công chúa điện hạ sẽ tới mà Yến thất cô nương của phủ Anh Quốc Công, Tùy lục cô nương chất nữ của Hoàng Hậu nương nương, Phó Tam cô nương muội muội của Phó phi nương nương, họ đều sẽ đến chúc mừng sinh nhật cho biểu cô nương nhà chúng ta."
Bà tử và Liễu di nương cùng liếc nhìn nhau, đều không mở miệng nói chuyện nữa, tiểu nha hoàn đắc ý đi ra ngoài thì bị bà tử lớn tuổi một chút gọi lại: "Bảo ngươi hầu hạ chủ tử, ngươi nói hươu nói vượn cái gì đấy!"
Tiểu nha hoàn biết xem sắc mặt người khác nhất, biết bà ấy không có tức giận, ngay lập tức dùng âm thanh vừa phải cười nói: "Nô tỳ lại không phải người có kiến thức, toàn là lời nói hươu nói vượn như thế, lời nô tỳ nói cũng không có nửa câu nói ngoa."
"Nếu như có thì cứ bảo nô tỳ rút lưỡi, xuống mười tám tầng địa ngục đi ạ."
Liễu di nương nào còn không nghe hiểu lời này là nói với nàng, mặt đỏ bừng, đến buổi tối khi Ban Ngũ lão gia về, lại muốn dẫn nàng ta đi bên chỗ Ngũ phu nhân kính trà, bụng nàng đã thật sự đau.
Đại phu đến rồi thì cau mày, sao lại bị hoảng sợ nữa.
Nhưng ông vẫn ung dung thản nhiên, sau cả buổi vẫn là nói: "Cũng không có triệu chứng gì… sợ vẫn là không hợp khí hậu.
Sắc một chén thuốc ăn uống vào là được rồi."
Ngũ lão gia thở dài: "Hai ngày nay trông tốt lên rồi, sao sức khỏe lại xấu đi nữa chứ."
Thế là đích thân trông coi bên cạnh nàng ta.
Gọi đại phu một lần như vậy, Ban Minh Nhụy đã nhận được tin! Nàng không kìm được lại tức giận lần nữa, quay người mắng với Chiết Tịch Lam: "Nam nhân đều không phải thứ tốt."
Nhưng mà rất nhanh nàng đã nói chữa lại: "Nam nhân đều không phải là thứ tốt, ngoại trừ a huynh của ta."
Bởi vì Ban Minh Kỳ biết được ngày mai sẽ có rất nhiều cô nương tới, biết Chiết Tịch Lam sẽ đãi khách nên đã đưa quả cầu, tú cầu trúc, bình ném thẻ, dây nhảy các loại tới, còn nói cho nàng biết làm thế nào để chơi con quay.
"Cái này không phải dùng lực mạnh, còn phải dùng lực khéo léo, mượn lực đánh lực."
Chiết Tịch Lam cảm thấy trò chơi ở kinh đô cũng thật nhiều! Cho dù lúc trước đã từng chơi hay chưa từng thì cũng đều chơi thử.
Nhưng Ban Minh Kỳ không thể cứ mãi chơi cùng với Chiết Tịch Lam, hắn còn phải đi về dạy bảo hai muội muội, đi sớm về tối, chỉ hy vọng hai người có thể trở nên tốt hơn nhanh một chút.
Thế nên gọi Ban Minh Nhụy đến: "Muội cùng chơi thêm với muội ấy đi, một người chơi dễ chán."
Ban Minh Nhụy trợn trắng mắt: "Lam Lam chỉ bắn tên đã phải bắn nửa ngày, giờ lại thêm luyện đao, vừa bắt đầu luyện là đã ngậm miệng lại không nói lời nào cả một ngày, nào có thể sẽ bởi vì chơi một mình mà chán chứ!"
Ban Minh Kỳ ho một tiếng, cảm thấy chẳng biết từ khi nào mà uy nghiêm của huynh trưởng đã không còn nữa.
Nhưng Chiết Tịch Lam lại cười nói dịu dàng: "Muội biết, biểu huynh là thiên vị muội."
Ban Minh Kỳ chóng mặt choáng váng chống nạng rời đi.
Chiết Tịch Lam lại thích đánh con quay.
Roi rút qua, con quay liên tục quay, nàng cứ chăm chú nhìn, chơi không biết chán.
Ban Minh Nhụy tặc lưỡi ngạc nhiên: "Muội đây là sở thích gì vậy."
Bản thân Chiết Tịch Lam cũng không hiểu được.
Buổi chiều lúc Ban Minh Thiện tới thỉnh an Ngũ phu nhân đã thấy trong phòng tiếng cười nói rộn ràng, Chiết Tịch Lam và Ban Minh Nhụy rút con quay, Ngũ phu nhân ngồi ở phía trên vừa xem sổ sách vừa cười, Ban Minh Nhụy đã rút mệt còn đổ mồ hôi, muốn cởi chiếc áo nhưng bị Ngũ phu nhân quát lại: "Coi chừng bị cảm lạnh đấy."
Cho đến một khắc hắn đi vào kia thì tiếng cười vui đã đột ngột dừng lại.
Ban Minh Thiện biết mình bị hai vị muội muội ghét, hắn lại nhìn về phía mẫu thân, tuy bà đang cười nhưng lại trông vô cùng dịu dàng: "Minh Thiện, sao con lại tới đây?"
Ban Minh Thiện rầu rĩ nói: "Con mới về từ thi xã nên tới đây thỉnh an mẫu thân."
Ngũ phu nhân gật gật đầu: "Không cần đặc biệt tới đây đâu, con cứ làm việc của con đi là được."
Ban Minh Thiện bần thần đi về, nằm trên giường không ngủ được, hỏi gã sai vặt: "Cha ta đâu?"
Gã sai vặt nói: "Liễu di nương đau bụng, lão gia vẫn luôn ở cùng di nương ạ."
Ban Minh Thiện nhíu mày: "Sao lại đau nữa?"
Gã sai vặt: "Đại phu nói, có lẽ là không hợp khí hậu."
Ban Minh Thiện bực bội xua xua tay: "Ra ngoài đi."
Hắn trợn mắt nằm trên giường, đến nửa đêm mới ngủ được.
Ngày hôm sau là tiệc sinh nhật của Chiết Tịch Lam.
.