Tà Vương Tuyệt Sủng Cuồng Phi

Chương 36: Thiên phú kinh người (thay đổi)




Phong Thành Quang vừa kêu, vừa chạy đến đại sảnh.

Ở đại sảnh Vô Ưu nghe thấy âm thanh này, chân mày nhíu lại, âm thanh lạnh nhạt nói, "Lão già này, sợ là sống đến hồ đồ, miệng chỉ thích nói hưu nói vượn"

Phong Thành Quang ở bên ngoài đại sảnh, nghe vậy, đột nhiên thu bước chân lại, cố gắng nghiến răng, mới cười đùa cợt nhã đi vào đại sảnh, "Ha ha ha, ha ha ha, Vô Ưu, ngươi có chuyện tìm ta sao?"

Ánh mắt Vô Ưu lạnh lùng nhìn Phong Thành Quang, không nói gì.

Phong Thành Quang khô khốc cười một tiếng, "Có chuyện gì, phân phó một tiếng là được rồi, ta nhất định vì ngươi mà vào nơi nước sôi lửa bỏng, cũng sẽ không chối từ. . . . . ."

"Thật sao?" Âm thanh của Vô Ưu lạnh nhạt hỏi, con ngươi sáng bóng, gắt gao nhìn Phong Thành Quang.

Lão già này, rất giảo hoạt.

Nếu như không có ích lợi, hắn sẽ không cam tâm tình nguyện ra tay.

"Đúng, đúng, tuyệt đối như vậy!" Phong Thành Quang, ha ha cười không ngừng.

Vô Ưu thản nhiên nhếch môi, con ngươi híp lại, "Hỏi ngươi một vấn đề, nói thật, chỉ cần đáp án khiến ta hài lòng, ta sẽ làm một cái nỏ cho ngươi, như thế nào?"

"Gì. . . . . ." Phong Thành Quang ngoáy lỗ tai.

Nỏ, tiểu nha đầu Vô Ưu nói là nỏ, chính là phương pháp luyện chế nỏ đã thất truyền mấy trăm năm sao?

"Ngươi không có nghe lầm, ta cũng không nói sai, một câu nói, ngươi suy nghĩ như thế nào?" Vô Ưu nói xong, đưa tay phải của mình ra, cẩn thận nhìn.

Tay này, nhất định, phải dính rất nhiều rất nhiều máu tươi.

Nhưng mà, vì hạnh phúc của mình, vì phần tình yêu không dễ có được, nàng không ngại.

Hai tay nhuốm máu, linh hồn thành ma.

Phong Thành Quang nuốt một ngụm nước bọt, "Ta đồng ý, ngươi hỏi đi!"

1000 cái, một vạn cái.

Nha đầu Vô Ưu này, vậy mà có thật nhiều bảo bối, hắn mơ ước đến chết, hôm nay, nha đầu này, hiếm khi mở kim khẩu ra.

Làm sao hắn có thể cự tuyệt.

Vô Ưu cắn môi một cái, nhìn Phong Thành Quang, âm thanh lạnh nhạt hỏi, "Nghe Mạc Cẩn Hàn nói, Công chúa Bắc quốc này, là một tay đàn rất hay, âm thanh của đàn có thể hấp dẫn bách điểu, càng có thể khiếp người ta mất hồn, lúc trước ngươi đưa cầm phổ cho ta, có phải còn nửa bộ dưới hay không?"

Phong Thành Quang nghe vậy, ngẩn người, mới lên tiếng, "Đúng, xác thực còn nửa bộ dưới, nhưng mà, nửa bộ dưới đã sớm thất truyền nhiều năm, mà ta đưa cho ngươi, chỉ là một phần mười của nửa bộ trên. . . . . ."

Vô Ưu từ từ đứng lên, tức giận nhìn Phong Thành Quang.

Một phần mười của nửa bộ trên, vậy mà Phong Thành Quang cũng dám nói ra.

"Còn lại chín phần đâu?"

Phong Thành Quang bị ánh mắt đó của Vô Ưu, dọa sợ đến mức thân thể co rụt lại, nhỏ giọng nói, "Thật ra ta còn giữ lại chín khẩu quyết (bài vè), nhưng mà, ta cũng chỉ luyện đến chiêu thứ hai, dĩ âm nhiếp hồn (dùng âm thanh mê hoặc tâm hồn người khác), còn lại tám chiêu, ta xem xét kỹ càng cũng không ra. . . . . ."

Càng nói, Phong Thành Quang càng khẩn trương, sống lưng ướt đẫm mồ hôi.

Trời mới biết, hắn sợ Vô Ưu nhất, tại sao sợ, hắn cũng không biết, chỉ là không giải thích được vì sao sợ.

Từ lúc cứu nàng trở về, nàng mở mắt ra nhìn, hắn đã sợ cặp mắt kia một cách kỳ lạ.

Đôi mắt đó, lạnh, chỉ cần liếc mắt một cái, đã có thể bị dọa khóc, không ít người bị dọa đến tiểu trong quần, nhát gan, chắc chắn sẽ ngất đi.

Mà khi ở trước mặt Cung Ly Lạc, cười cười, bộ dạng tình ý lưu luyến.

Nàng, chỉ vì một mình Cung Ly Lạc, bỏ phòng bị khắp người xuống.

Vô Ưu nhìn Phong Thành Quang, "Đi, viết khẩu quyết cho ta, lúc nào viết xong, khi đó tới tìm ta lấy nỏ!"

Vô Ưu nói xong, xoay người rời đi.

"Ah. . . . . ."

Sau khi Phong Thành Quang kinh ngạc, lập tức đuổi theo, "Vô Ưu, có phải ngươi đã tạo tốt nỏ rồi hay không. . . . . ."

"Vô Ưu, ngươi cho ta xem một chút thôi!"

"Vô Ưu, ngươi cho ta xem liền đi!"

"Vô Ưu, ngươi cho ta xem một cái thôi, sau khi liếc mắt nhìn, ta bảo đảm nhanh chóng viết khẩu quyết cho ngươi, có được hay không!"

"Vô Ưu . . . . . ."

Vô Ưu bị Phong Thành Quang gọi, đầu óc đều đau, dừng bước, nghiêng đầu, "Ngươi nói thêm câu nữa, ta độc ngươi câm, có tin hay không?"

Phong Thành Quang lập tức che miệng, gật đầu.

Vô Ưu thở ra một hơi, rốt cuộc cũng yên tĩnh.

Đi vào thư phòng, Phong Thành Quang đứng ở cửa thư phòng, do dự có nên đi vào hay không, Vô Ưu tức giận, "Đi vào, giấy và bút mực ở trên bàn, viết cho ta!"

Ngồi một bên bắt đầu lắp ráp nỏ.

Phong Thành Quang cười híp mắt đi vào thư phòng, nhìn thập bát học sĩ đặt ở trên giá, kinh ngạc một chút, lại thấy trong góc phòng, còn có một bồn thập bát học sĩ, không chỉ khiếp sợ một chút.

Nuốt nước miếng một cái, ngồi vào bàn đọc sách.

Bàn gỗ tử đàn (gỗ Lim) thượng đẳng, bút lông sói, khắp nơi phú quý xa hoa, Phong Thành Quang không thể không cảm thán, có tiền có thế thật là tốt.

Ngồi xuống, bắt đầu viết cầm phổ, từ đầu tới cuối, không thiếu một chữ.

Nhiều lần Phong Thành Quang ngẩng đầu nhìn Vô Ưu, chỉ thấy Vô Ưu tay chân nhanh nhẹn lắp nỏ, gương mặt xinh đẹp như hoa, mọi thứ đều quen thuộc.

Phong Thành Quang chợt cảm thấy tim đau đớn, nước mắt không nhịn được đảo quanh trong hốc mắt.

Nếu như, nếu như. . . . . . diễn đàn L>ê Q>úy Đ>ôn

Vô Ưu cảm nhận được ánh mắt của Phong Thành Quang, ngẩng đầu nhìn lại, kinh ngạc hí mắt, "Tại sao ngươi khóc?"

Phong Thành Quang cuống quít ngẩng đầu thay đổi sắc mặt, khô khốc, lại thấy Vô Ưu cúi đầu chế giễu, nhỏ giọng tức giận mắng, "Nha đầu chết tiệt kia!"

Một tay giao cầm phổ, một tay giao nỏ.

Phong Thành Quang không thể chờ đợi đi chơi nỏ, Vô Ưu không thể chờ đợi đi luyện đàn, lại kêu Phong Thành Quang, "Một hồi chỉ điểm cho ta!"

Đó là chuyện đương nhiên, Phong Thành Quang bật cười, lại ngoan ngoãn dừng chân.

Vô Ưu nhìn cầm phổ.

Khúc thứ nhất gọi bách điểu, khúc thứ hai mê hoặc hồn người, khúc thứ ba đoạt lòng người, khúc thứ bốn đoạt mạng người, khúc thứ năm thu phục vạn binh, khúc thứ sáu Thiên Địa biến (thay đổi trời đất), khúc thứ bảy Thôn Thiên Địa (chiếm lấy đất trời), khúc thứ tám Phá Thương Khung, khúc thứ chín đuổi quỷ ma, khúc thứ mười thần tiên gián trần.

"Thật sự lợi hại như vậy sao?" Vô Ưu nói thầm.

Phong Thành Quang gật đầu, "Vậy, không yếu, ngươi hãy thử khúc thứ hai xem!"

"Tốt!" Vô Ưu nói xong, đứng dậy đi lấy cầm, đặt cầm ở trên giá, Phong Thành Quang khiếp sợ tiến lên.

"Đây là ôm sao?"

Vô Ưu lắc đầu, "Không biết!"

Nhắm mắt, suy nghĩ nội dung của khúc thứ hai, bàn tay trắng nõn gảy nhẹ, âm thanh đứt quãng phát ra, cũng không có một chút mê hoặc lòng người, có, nhưng mà, giống như tiên âm vờn quanh tai, dẫn người vào tiên cảnh, hưởng thụ chim hót hoa thơm, thưởng thức nước Ngọc (chỉ rượu ngon, quý), không muốn tỉnh lại.

Vô Ưu nhìn Phong Thành Quang cực kỳ hưởng thụ, khóe môi nhếch lên cười, hồn du thiên ngoại, cười nhạt, thu tay lại.

Phong Thành Quang đột nhiên hồi hồn, khóe miệng giật giật, "Ngươi...ngươi, ngươi ngươi ngươi. . . . . ."

Ban đầu, hắn luyện tập ba tháng, mới có thể mê hoặc lòng người, mà Vô Ưu, lại có thể, lần đầu tiên. . . . . .

Vô Ưu cười, "Có muốn hay không, thử khúc thứ ba?"

Sau khi Phong Thành Quang kinh ngạc, "Được, thử một chút đi!"

Đôi mắt của Vô Ưu, nhắm lại, hít một hơi thật sâu, ổn định tinh thần, tay nhè nhẹ đặt ở trên dây đàn, sờ. . . . . .