Tà Vương Tuyệt Sủng Cuồng Phi

Chương 35: Người đến đều không có ý tốt




Ảnh vệ nói xong, đột nhiên nhìn Vô Ưu.

Cung Ly Lạc cũng nhìn Vô Ưu, lại thấy Vô Ưu cầm một quyển sách, ngón tay nhẹ nhàng lật, sắc mặt không thay đổi, ảnh vệ nuốt một ngụm nước bọt, Cung Ly Lạc cũng khẩn trương.

Vô Ưu lại thản nhiên nói, "Tới thì tới, nếu họ thiếu nam nhân, Đông quốc này, tìm ba con cóc thì khó, chứ ba nam nhân thì nhiều, ca ca, ngươi nói đúng không?"

Cung Ly Lạc đột nhiên ho khan.

Ảnh vệ nghe xong lời nói thiếu suy nghĩ của Vô Ưu, mặt đỏ lên, lập tức lui ra.

Đợi ảnh vệ lui ra, bốp Vô Ưu lập tức ném sách, "Mẹ trứng, không muốn sống, có phải hay không. . . . . ."

Lời lẽ thô tục, Cung Ly Lạc nghe thấy mặt đỏ tới mang tai, nhưng, lại hiểu, Vô Ưu đang quan tâm hắn.

Đi tới bên cạnh Vô Ưu, ôm Vô Ưu, "Được rồi, được rồi, ngươi đừng tức giận, tức giận vì những người này, không đáng, ngươi yên tâm, ta bảo đảm không nhìn họ một cái, tuyệt đối không để ý tới họ!"

"Ừ, ngay cả mấy con chó ngươi cũng không được để ý!" Vô Ưu dặn dò.

"Được, không để ý!"

Vô Ưu vẫn cảm thấy chưa đủ, "Nếu họ dám duỗi móng vuốt với ngươi, không nói hai lời, giẫm cho ta!"

"Giẫm, giẫm, nhất định giẫm!"

Khi Cung Ly Lạc nói xong lời thề sắt son, Vô Ưu mới nở một nụ cười.

Ôm Cung Ly Lạc thật chặt, "Ca ca, ta đói rồi!"

Cung Ly Lạc nhìn bầu trời, nửa đêm canh ba, lại dắt tay Vô Ưu "Đi, đi đến phòng bếp, ca ca nấu mì cho ngươi!"

Một chén mì rau cải đơn giản, Vô Ưu lại ăn vô cùng ngon lành, cùng Cung Ly Lạc ăn hai người cũng không để thừa nước canh.

Sau khi ăn xong, Cung Ly Lạc rửa chén rửa nồi, Vô Ưu ngồi ở một bên, hai tay chống cằm, giống như lại trở về trước khi năm tuổi, Cung Ly Lạc cũng có bộ dạng này, nàng đói bụng, thì nấu đồ ăn cho nàng, mặc kệ là nửa đêm canh ba, hay là sáng sớm.

Chỉ cần nàng nói, hắn luôn thỏa mãn vô điều kiện.

Một nam tử như vậy, nàng tuyệt đối sẽ không nhường cho ai, nếu ai dám mơ ước, sẽ làm cho người đó sống không bằng chết, muốn sống cũng không được muốn chết cũng không xong.

"Nghĩ gì thế?" Cung Ly Lạc hỏi.

"Ta đang nghĩ, ta muốn chuẩn bị những hình phạt tàn khốc nhất, mang những tiện nhân động tình, chỉnh đến chết. . . . . ."

Cung Ly Lạc bật cười, "Có lẽ ngươi nghĩ nhiều rồi. . . . . ."

Vô Ưu hí mắt nhìn Cung Ly Lạc.

Con ngươi âm lãnh, bão táp sắp tới, Cung Ly Lạc vội nói, " Bất quá, phòng ngừa chu đáo, sẽ tốt hơn!"

"Hừ, cái này thì không sai biệt lắm!"

Cung Ly Lạc bất đắc dĩ cười một tiếng, "Đi thôi, chúng ta trở về phòng, ta giải thích cục diện ngày hôm nay cho ngươi!"

"Ăn quá no, không đi nổi!" Vô Ưu lại giở trò.

Vươn tay với trước mặt Cung Ly Lạc.

Cung Ly Lạc liếc mắt nhìn Vô Ưu, ôm ngang Vô Ưu lên.

Đi tới nội viện. diễn, đàn. l,ê Q.uý đ,ôn

Hắn biết, Vô Ưu không muốn đi bộ, chỉ muốn hắn ôm, nhưng mà, hắn thích dáng vẻ như vậy của Vô Ưu, yêu chết dáng vẻ như vậy của Vô Ưu.

Cảm giác, hắn vốn một mình.

Lại có một người yêu.

Bây giờ, Đông quốc, Tây quốc, Nam quốc, Bắc quốc, thực lực của Đông quốc là mạnh nhất, cho nên, tam quốc, luôn liên thủ, muốn đánh sụp Đông quốc, năm năm trước, tam quốc liên thủ xâm chiếm Đông quốc, Đông quốc liên tiếp mất thành, gần như sắp tới gần quốc đô (thủ đô) của Đông quốc, Cung Ly Lạc ra tay, một mình cầm trường thương, chém giết vài chục vạn đại binh của tam quốc, lại sống sót trở về.

Ép tam quốc liên tục thất bại, cuối cùng thu hồi thành đã mất, khiến tam quốc cúi đầu xưng thần, cũng đưa lên rất nhiều vàng bạc châu báu, tơ lụa, dê bò, mới bỏ qua mọi việc.

Hôm nay tam quốc đến, trong hồ lô bán thuốc gì, trong lòng mọi người đều biết rõ.

Cung Ly Lạc nói xong, lại thấy Vô Ưu đã ngủ, khẽ bật cười, nhìn Vô Ưu đến say mê.

Ưu nhi, ta nhất định không phụ ngươi.

Trên triều đình.

Văn Võ Bá Quan cũng không dám há miệng thở dốc, đã rất lâu Lạc vương chưa vào triều, hôm nay, phá lệ, vào triều.

Mọi người cúi đầu, tận lực giảm bớt cảm giác về sự tồn tại của chính mình.

Mấy hoàng tử, bao gồm thái tử, nhiều lần nhìn người đứng ở đó, tượng đá lạnh lẽo Cung Ly Lạc, không một người nào dám mở miệng trước.

Con ngươi của Đông Hoàng Cung Diệu lệ quét một vòng, Thôi công công lập tức lớn tiếng thét, "Có bản (tấu chương) thượng tấu, không bản bãi triều!"

Trong tay Văn Võ Bá Quan đều cầm bản, nhưng mà, Cung Ly Lạc ở đây, không người nào dám mở miệng, không người nào dám nói chuyện.

Con ngươi Cung Ly Lạc quét một vòng, âm thanh lạnh nhạt nói, "Tất cả các ngươi đều nghe rõ cho Bổn vương, chớ đẩy ba người kia lên đầu Bổn vương, ai dám làm Bổn vương không thoải mái, Bổn vương để cho tổ tông tám đời hắn đi gặp Diêm Vương, các ngươi đừng tưởng rằng Bổn vương đang đùa giỡn, đừng tưởng rằng tổ tông tám đời các ngươi đã chết từ lâu, nhưng, các ngươi không nên quên, người đời có thể đào thi thể trong mộ phần lên!"

Cung Ly Lạc nói xong, trong tay những người có sổ gấp, mà trên sổ gấp viết, đề nghị Lạc vương hòa thân, lập tức thu sổ gấp vào trong tay áo.

Đông Hoàng Cung Diệu nhìn, tức giận không thôi.

Những người này, đều là tâm phúc của hắn, lại bị mấy câu của Cung Ly Lạc, dọa sợ, không dám lên tiếng.

Cung Ly Lạc nhìn, khẽ hừ lạnh, một đám người vô dụng, phất tay áo, đi ra khỏi Kim Loan điện. . . . . .

Toàn thân ngạo nghễ, mắt nhìn xuống bá tánh, khí phách sáng chói.

Mười ngày sau, sứ thần tam quốc đến Đông quốc.

Lạc vương phủ.

Mạc Cẩn Hàn chạy đến nói say sưa ngon lành bên tai Vô Ưu, "Ngươi không có nhìn thấy, thái tử Tây quốc, kiêu ngạo cỡ nào, công chúa Nam quốc, dịu dàng cỡ nào, Bắc quốc, càng thêm khó lường, nghe nói, một tay Cầm Kỹ, không chỉ có thể hấp dẫn bách điểu, càng có thể mê hoặc lòng người. . . . . ."

Vô Ưu vẫn lẳng lặng đọc sách, rốt cuộc đặt quyển sách ở trong tay xuống, nhìn Mạc Cẩn Hàn, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, lộ ra hàm răng trắng chỉnh tề, "Ngươi nói thật sao?"

Mạc Cẩn Hàn gật đầu.

Vô Ưu nhắm mắt, khẽ mím môi, " Lão già. . . . . ."

Phong Thành Quang đang núp ở phòng bếp ăn trộm thì nghe tiếng kêu, thiếu chút nữa bị sặc, vội vàng nhét đồ ăn vào trong miệng, lại để tay vào trong vạc nước dùng sức chà xát, lung tung lau miệng, mới chạy ra khỏi phòng bếp, kéo một người lại hỏi, "Quận chúa nhà ngươi ở đâu?"

"Quận chúa ở đại sảnh. . . . . ."

"Ở đại sảnh!" Sau khi Phong Thành Quang nói thầm, nhanh chóng chạy đến đại sảnh, vừa chạy vừa kêu, "Vô Ưu, sư phụ tới cứu ngươi!"