Tà Vương Tuyệt Sủng Cuồng Phi

Chương 23: Toàn thắng




Cùng một bài thơ, viết ra lại mang đến cảm giác khác nhau, giống như, đó không phải là do một người viết, mà là tám người viết, khiểu chữ càng thêm hoàn toàn khác nhau, nếu không phải có nhiều người nhìn như vậy, ai cũng sẽ hoài nghi, những chữ này, không phải do một người viết.

Mà câu thơ này, Tề Phiêu Phiêu nàng, cả đời, cũng không viết ra được đại khí hào hùng đó.

"Vài người phong lưu, hôm nay cũng xem!"

Đông Hoàng Cung Diệu nhìn câu thơ, thấp giộng đọc một câu cuối cùng, nâng mắt nhìn chỗ ngồi ở bên cạnh Cung Ly Lạc, Vô Ưu đang hi hi ha ha cười.

Câu thơ này, là nàng viết, hay xuất từ tay của Cung Ly Lạc?

Nghi ngờ, hoài nghi, ở trong lòng Đông Hoàng Cung Diệu, bắt đầu mọc rể nảy mầm.

Thái tử, Thạc vương, Hằng Vương, Minh vương, đều kinh hãi, nhưng, từ nhỏ lớn lên trong hoàng cung, đã sớm luyện thành sóng nước chẳng dao động.

Người đức cao vọng trọng sau khi xem xong, gật đầu một cái.

"Loảng xoảng!"

Âm thanh đồng la vang lên.

"Ván thứ hai, thư, Vô Ưu Quận chúa thắng!"

Dân chúng có trái tim yếu ớt, quan tài cũng mang đi đặt, đã bắt đầu không chịu nổi, thân thể không nhịn được khẽ phát run, mà những trái tim rất yếu kia, cả nhà cũng mang đi đặt, thân thể suy sụp, ngã ngồi trên mặt đất.

Nhưng, nhìn thấy kỵ binh hai bên thì không dám hé răng.

Những kỵ binh kia, là người của Lạc vương, hoàng thượng ngự tứ(cai quản).

"Ván thứ tư, họa!"

Bàn, thuốc màu được mang lên.

Đôi môi Tề Phiêu Phiêu trắng bệch, tay phát run, cầm bút cũng cảm thấy mất hết sức lực.

Vô Ưu lại lạnh nhạt, nghiêng đầu nghĩ, lại ngẩng đầu nhìn bần trời, rồi nhìn Cung Ly Lạc, "Tranh giấy này quá nhỏ, đổi cái khác đi!"

Lập tức có người đổi lại giấy vẽ lớn hơn.

Vô Ưu nhìn thuốc màu trên bàn, "Cái bàn này quá nhỏ, cho ta thêm một cái bàn khác, lấy cho ta thêm mấy cây bút, mấy khay thuốc màu!"

Tất cả đã chuẩn bị xong, Vô Ưu cũng không quản Tề Phiêu Phiêu, lần nữa liếc mắt, nhắm mắt, cầm bút vẽ tranh.

Nhiều lần, Vô Ưu cảm thấy nóng nên chảy mồ hôi ròng ròng, cũng không cho phép bất luận kẻ nào đến gần, bức họa này, Vô Ưu vẽ đúng một canh giờ.

Sau khi vẽ xong, Vô Ưu lắc lắc bàn tay đau nhức, cười nhìn Cung Ly Lạc, "Ca ca, ngươi mau tới đây xem, ta vẽ có được hay không!"

Cung Ly Lạc nghe vậy đứng dậy, đi tới trước Bức họa.

Trên bức họa, vào giờ phút này là cảnh tượng, Cung Ly Lạc tóc trắng xiêm áo màu tím đang lay động theo chiều gió, trong mắt ôn nhu chân thành, phía sau hắn Mạc Cẩn Hàn đang xem kịch vui, Thúy Thúy lo lắng, hoàng thượng uy nghiêm, thái tử kinh ngạc, Thạc vương, Hằng Vương hoài nghi, Minh vương nghi ngờ, dân chúng thất vọng, tuyệt vọng, Tề Phiêu Phiêu khó khăn đặt bút xuống, sắc mặt trắng bệch, sợ, những người bạn tốt của Tề Phiêu Phiêu thản nhiên xa cách, còn ở trên đài, những bồn hoa được đặt xung quanh, trên một bồn hoa, có một con bướm nhẹ nhàng bay xuống.

Đột nhiên có mấy con bươm bướm bay tới, nhẹ nhàng đậu lên bông hoa ở trên Bức họa.

Cung Ly Lạc khen, "Được, được, tốt lắm, tốt lắm, Vô Ưu, bức họa này của ngươi, có thể nói là kinh thế chi tác(tác phẩm độc nhất vô nhị)!"

Không cần đánh giá nữa, chỉ bằng một bức vẽ, đã có khả năng hấp dẫn bươm bứớm tới, cực kỳ hiếm thấy.

Bức họa, bị Cung Ly Lạc thu vào, có thể nhìn thấy, cũng chỉ vài người.

Lần nữa quay sang Tề Phiêu Phiêu, trên giấy vẽ, trừ vài giọt mực, không còn cái khác.

" Loảng xoảng. . . . . ."

"Ván thứ ba, họa, Vô Ưu Quận chúa thắng!"

Tề Phiêu Phiêu bùm quỳ gối trước mặt Vô Ưu, "Vô Ưu Quận chúa, là Phiêu Phiêu không đúng, cầu xin Vô Ưu Quận chúa, giơ cao đánh khẽ. . . . . ."

Vô Ưu cười lạnh, giơ cao đánh khẽ?

Nếu hôm nay nàng thua, trừ Cung Ly Lạc, ai sẽ giơ cao đánh khẽ với nàng?

Không, không có ai.

Cái dị thế này, trừ Cung Ly Lạc một lòng vì nàng, không còn một người nào, như Cung Ly Lạc, cưng chiều nàng, thương nàng, yêu nàng.

"Tề tiểu thư, không phải còn chưa so hết sao, thắng bại chưa phân, cái người này sao nhận thua gấp vậy, không hay cho lắm!"

Vô Ưu nói xong, đưa tay đỡ Tề Phiêu Phiêu, Tề Phiêu Phiêu liều mạng nghĩ sẽ không đứng lên, nhưng, lại không làm thế được, bị Vô Ưu dễ dàng đỡ lên, Vô Ưu cười nhạt, "Nghe nói, kỹ thuật nhảy của Tề tiểu thư đệ nhất thiên hạ, hôm nay, Vô Ưu muốn lãnh giáo một chút, Tề tiểu thư, xin mời!"

Tề Phiêu Phiêu bất đắc dĩ.

Có đấu trước cũng thất bại, Tề Phiêu Phiêu nhảy, nhảy quá mất tiêu chuẩn.

Vô Ưu nhìn, khẽ thở dài một cái, thật không cùng một đẳng cấp, chơi không có kích thích chút nào.

"Vô Ưu. . . . . ." Cung Ly Lạc khẽ gọi.

Vô Ưu cười, "Ca ca, hôm nay Vô Ưu vang danh thiên hạ, từ nay về sau, không còn là người ngu ngốc, bùn loãng không thể trát tường, gỗ mục không thể đẽo, Vô Ưu xứng đôi với ca ca!"

"Vô Ưu, ta không để ý!"

"Ca ca, ngươi không để ý, Vô Ưu biết, nhưng mà, Vô Ưu để ý. . . . . ."

Bên ngoài nói nàng thành như vậy thật không chịu nổi, hôm nay nàng, sẽ chứng minh, Vô Ưu nàng, kinh tài tuyệt diễm, văn chương của nàng có thể lưu danh thiên hạ, võ có thể xoay chuyển càn khôn(xoay chuyển trời đất). Cung Ly Lạc nhìn Vô Ưu, đứng lên, "Người đâu, dời những bồn hoa kia đến trung tâm đi!"

Những bồn hoa kia, đều là các chậu đủ loại kiểu dáng với những nụ hoa chớm nở, chưa từng có một ngày trời nắng nào, hoa sẽ nở.

Giờ khắc này, Vô Ưu vạn chúng chú mục.

Bao nhiêu người đau lòng khó chịu, lại không thể không nhìn.

Vô Ưu cầm trường kiếm, từ từ phi thân lên, kiếm khí giống như cầu vồng, mỹ nhân như ngọc, kỹ thuật nhảy nhẹ nhàng, Du Long Kinh Phượng.

Mà dưới chân nàng những nụ hoa chớm nở, trong nháy mắt, từ từ lớn lên, tại thời điểm này nở rộ, hương hoa tỏa ra bốn phía.

Thân thể Đông Hoàng Cung Diệu đột nhiên cứng lại, thầm giật mình, Phượng Vũ Cửu Thiên, nàng là truyền nhân của Phượng gia!

Nhiều năm trước, có truyền thuyết, nữ tử của Phượng gia, đang ở trong thiên hạ, nhưng nhiều năm qua Phượng gia đã biến mất khỏi Tứ Quốc mà không để lại dấu vết, nàng. . . . . .

Không, không, trong thiên hạ này, tuyệt đối không thể nào là Cung Ly Lạc .

Tuyệt không. . . . . .

Ngừng múa, Vô Ưu cười nhìn Cung Ly Lạc.

Một cô gái, Cầm Kỳ Thư Họa, Thi Từ Ca Phú đều tinh, nàng chân chân chính chính là tài nữ đệ nhất thiên hạ, nàng xứng với bất kỳ nam nhân nào.

Cung Ly Lạc không nói gì, chỉ tiến lên, ôm chặt lấy Vô Ưu, "Vô Ưu, Vô Ưu. . . . . ."

"Ca ca. . . . . ."

"Uất ức cho ngươi rồi!"

Vô Ưu của hắn, vì chứng minh mình, để chứng minh Cung Ly Lạc hắn là nam tử hạnh phúc đệ nhất thiên hạ, hao tổn tâm sức.

Chỉ vì hắn.

Vô Ưu lắc đầu, "Ca ca, Vô Ưu mới thắng bốn phần, chỉ cần thắng một phần nữa, Vô Ưu thật sự chiến thắng!"

"Vô Ưu, không cần, ngươi đã thắng!"

Đúng, được cả danh và lợi.

Nhưng, nàng không cam lòng.

Những người này, là tới cười nhạo nàng, làm sao nàng có thể để cho bọn họ an nhàn như thế.

"Ca ca, muốn thắng năm phần, mới tính là thắng!"

Cung Ly Lạc cười, "Chuẩn bị cầm!"

Không có đối thủ để so tài, nhưng, Vô Ưu vẫn mang chuyện Bách Điểu Triều Phượng, dẫn bách điểu tới.

Dân chúng đau lòng mất đi bạc đồng thời, cũng may mắn được chứng kiến trận so tài mãi mãi không thể nhìn thấy lần nào nữa.

Nhưng, trên bầu trời, bách điểu đột nhiên thả xuống vô số cứt chim.

Rơi ở trên đầu dân chúng, trên bả vai, trên y phục, ngay cả trên người Hoàng đế, thái tử, Thạc vương, Hằng Vương, Minh vương.

Chỉ có Cung Ly Lạc, đứng ở bên cạnh Vô Ưu, dùng xiêm áo che ở Vô Ưu.

Đúng như ban đầu, lấy tên cho nàng, một đời không lo.

Tiếng đàn kết thúc, bách điểu, rời đi.

Chỉ còn lại tiếng chửi rủa không dứt của dân chúng, nhưng, Cung Ly Lạc, "Có ai không, mang Tề tiểu thư, Chu tiểu thư đến cửa thành, để cho bọn họ bò về nhà!"

"Dạ!"

Kỵ binh lập tức đi ra, tiến lên nhìn vẻ mặt trắng bệch của Tề Phiêu Phiêu, hồn bay phách lạc.

Tề Phiêu Phiêu đột nhiên kêu lên "Lạc vương, Lạc vương, Phiêu Phiêu cũng là vì người!"

Cung Ly Lạc nghe vậy, âm lãnh khát máu, "Ngươi ái mộ, Bổn vương không nhận nổi, cũng không muốn, từ nay về sau, nử tử có thể ái mộ Bổn vương, trừ Vô Ưu ra, ai Bổn vương cũng không cho phép, mang xuống. . . . . ."

Cửa Kinh Thành. diễn, đàn "

Dân chúng thua bạc không dám đối đầu với Cung Ly Lạc, Vô Ưu, nhưng mà, dám xả giận với Tề Phiêu Phiêu tên đầu sỏ làm hại bọn họ một nghèo hai trắng đắc tội với Lạc vương.

Trứng gà, rau cải thúi.

Có người càng thêm ác độc, ném phân lên người Tề Phiêu Phiêu, dội nước lên người Chu Huyễn Nhĩ.

"Tên lường gạt, tên lường gạt!"

"Đập chết tên lường gạt này!"

Lừa gạt bọn họ thua sạch gia sản.

Giờ khắc này, Tề Phiêu Phiêu hận không thể đi tìm cái chết, chết, cũng so với một khắc này, còn tôn nghiêm.

Nhưng, có người ở sau lưng cầm roi, thúc giục, "Lạc vương phân phó, nếu không sợ, thuộc hạ chúng ta có thể dùng roi quất chết, người nhà của các ngươi, cũng khó thoát tội!"

Mỗi lần bò, Tề Phiêu Phiêu lại cảm thấy, đây là hủy thiên diệt địa, vô cùng nhục nhã.

Giờ khắc này, nàng hận Cung Ly Lạc ác độc, hận Vô Ưu ác độc.

Cũng hận hoàng hậu ác độc.

Nếu như không phải hoàng hậu xui khiến nàng, nàng cũng sẽ không động lòng với Cung Ly Lạc, cũng sẽ không có kết quả như hôm nay.

Hận, giống như một ly độc dược, ở trong lòng Tề Phiêu Phiêu lan tràn, thấm ướt Tứ Chi Bách Hài.