Đánh giá: 9.2/10 từ 56 lượt
Độ dài: 140 chương (hơn 2000~ trang word)
Editor: Tuyết Ảnh Nhi, Yến Nhi, Tiểu Liên, meoluoivip96, Tử Ngân
Beta: Nguyệt Nha, Thần Vương Tiên Trang, Tuyết Ảnh Nhi0052
Poster: Tuyết Ảnh Nhi)
Lịch post: 2-4 chương/tuần
Giới thiệu:
“Thái tử điện hạ, hôm nay không phải ngươi hủy hôn, mà là ta hủy hôn. Ta Hoa Kinh Vũ không lấy thứ chồng cặn bã, không lấy thứ lợn giống nam, phải gả thì gả cho nam nhân sủng ta đến tận trời thương yêu ta đến tận đất, cả đời chỉ thú một thê tử.”
Một đạo thánh chỉ đưa đến trước mặt Thái tử, sắc mặt của Thái tử trong nháy mắt đen thành một mảnh, tân khách cả sảnh đường cũng thay đổi sắc mặt.
Nàng, bậc thầy chế độc kim bài của tổ chức Quỷ Quái, lại xuyên qua trở thành Thái tử phi đáng thương mặc người khi dễ, cha không thương muội muội không yêu, còn bị khi dễ đủ kiểu.
Mắng nàng, nàng độc ác mắng lại. Đánh nàng, nàng hung hăng đáp trả. Tính kế nàng, nàng liền tính lại gấp trăm ngàn lần.
Nhưng mà những thứ nam nữ cặn bã kia từng người một đến cửa đòi thu thập nàng, vậy đừng trách nàng máu lạnh vô tình, tâm ngoan thủ lạt, khiến ngươi không chết cũng tàn phế.
Hắn, đế quốc nổi tiếng, Tà Vương thị huyết nghe mà biến sắc, chưa có vật nào lọt vào mắt, lại cường thế bá đạo quấn vào nàng, mặt mày sáng quắc, tà mị quyến rũ: “Ta sủng nàng đến tận trời, thương yêu nàng đến tận đất, muốn hay không?”
Đối thoại phấn khích 1:
“Vũ Nhi, lần này ta thật sự thành tâm thành ý cầu hôn với nàng, thú nàng làm Đông Cung Thái tử phi của ta, Hoàng hậu nương nương tương lai của Yến Vân quốc.”
“Cây không có vỏ ắt phải chết không thể nghi ngờ, người thiên hạ vô địch không biết xấu hổ, da mặt của Thái tử điện hạ có thể nói là như thế.”
“Vũ Nhi, ta sai rồi, nàng tha thứ cho Bổn cung một lần đi.”
“Ta thấy khuôn mặt này của ngươi liền muốn phế ngươi, càng khỏi phải nói đến cái tên phá thuyền nhà ngươi, cút!”
Đối thoại phấn khích 2:
“Bắc U Vương điện hạ, người không phải nói mình không thích nữ tử sao?” Nữ tử hổn hển hừ lạnh.
“Không phải ta nói, là nàng nói.”
“Vậy người nói cái gì nan ngôn chi ẩn*, nói cái gì mà kêu ta giúp người trị, thì ra là chiếm tiện nghi của ta ăn đậu hũ của ta.”
*Việc khó nói.
“Có vẻ như bổn vương là người chịu thiệt hơn, nàng ăn đậu hũ của ta nhiều hơn so với ta ăn đậu hũ của nàng.” Nam tử tuấn mỹ khí phách vẻ mặt đầy ủy khuất.
“Ý là Vương gia người chịu thiệt rồi?” Nữ tử híp mắt lại, mở miệng âm hiểm.
“Không chịu thiệt, chỉ cần nàng đối với ta phụ trách là được.”
“Dựa vào cái gì muốn ta phụ trách?”
“Bổn vương phụ trách cũng được, ta sủng nàng, ta thương yêu nàng, được chứ?”]
Bình luận truyện