Tà Vương Tuyệt Sủng Chính Phi Độc Địa

Quyển 1 - Chương 57-1: Hoa như yên gãy chân




Edit: Ly Vũ

Beta: Tuyết Ảnh Nhi

Tiểu Bạch cuối cùng không nói cái gì, thân hình khẽ động, u quang màu trắng bồng bềnh ra ngoài, tốc độ kỳ quái vô cùng, căn bản không ai chú ý lúc nó rời đi, nhìn nó thuận lợi rời khỏi, Hoa Kinh Vũ thở dài nhẹ nhõm một hơi, đồng thời lại nhìn Nhan Băng: “Nhan Băng, ngươi cẩn thận một chút, xem ra người này là muốn lấy mạng ta, hay có thể nói người này chính là Thái tử Nam Cung Nguyên Huy.”

Trong mắt Hoa Kinh Vũ hiện lên sát khí, âm trầm nói, Nhan Băng gật đầu, chuẩn bị xuất chiến.

Bên ngoài, xe ngựa chậm rãi đi trước, vài tên bảo hộ trong đội thân vệ cũng cảm nhận được sát khí bốn phía ngọn núi hùng dũng kéo đến, thủ lĩnh đội thân vệ vung tay lên, ngăn trở xe ngựa đi trước, hắn đánh ngựa đi đến bên ngoài xe Hoa Kinh Vũ, trầm giọng nói: “Đại tiểu thư, không ổn, có sát khí.”

Lời vừa dứt, bốn phía mấy đạo thân ảnh giống như U linh trong rừng nhẹ nhàng áp sát, mỗi tên đều mặc cẩm y màu đen, trên mặt đeo mặt nạ quỷ có răng nanh màu đen, âm trầm gian xảo giống như Tu La mặt quỷ giương mồm to như cái chậu máu, mạnh mẽ lao tới bao vây quanh xe ngựa Hoa Kinh Vũ.

Thủ lĩnh mặt quỷ răng nanh ra lệnh một tiếng: “Giết.”

Mấy đạo thân ảnh vọt tới, trước xe ngựa có hơn mười thân y vệ, thân hình vừa nhảy phi thân mà ra, nghênh đón, đồng thời có người kêu lên.

“Đại tiểu thư, đi mau.” Hoa Kinh Vũ cùng Nhan Băng xoay mình rời khỏi xe ngựa, nhiều người như thế vây công, biết rõ chiến thì có thể chết, nhưng nàng cũng không thể bỏ mặc những thủ vệ này không để ý, vừa nghĩ tới, đôi tay liền ngưng tụ thành kình lực cường đại, bắt đầu nghênh chiến, nhất thời song phương chém giết thành một đoàn.

Tuy rằng đối phương nhiều người, nhưng người của nàng bên này cũng không phải ít, cho nên hẳn sẽ không có việc gì, bọn họ chỉ cần cố gắng chống chịu, tin rằng Hách Liên Hiên rất nhanh sẽ tới đây, Hoa Kinh Vũ một bên chiến đấu một bên phân phó người bên cạnh: “Mọi người cẩn thận.”

Người bên cạnh đồng thời lên tiếng trả lời, cẩn thận đối phó với địch, trận chiến này của song phương vừa đánh vừa lui, chậm rãi hướng bên ngoài trở ra.

Đột nhiên trên trời mây đen đông nghìn nghịt dường như sắp có cái gì đó ùn ùn kéo đến áp xuống, Hoa Kinh Vũ cùng Nhan Băng hai người sắc mặt xoay mình thay đổi, nhanh chóng hiểu ra mở miệng thét ra lệnh: “Mọi người mau lui lại, có nguy hiểm.”

Một tòa đại trận từ trên trời giáng xuống, thế nhưng bao phủ ở hai người Hoa Kinh Vũ cùng Nhan Băng.

Trận pháp bên trong âm trầm đông nghìn nghịt dòng khí xanh đen, làm người ta hít thở không thông, Hoa Kinh Vũ sắc mặt khó coi, thân thủ cực nhanh lấy hai quả Giải Độc Hoàn, đem một viên đưa cho Nhan Băng, lại tự mình ăn xong một viên: “Cẩn thận, trận pháp này nổi danh, bên trong trận pháp thế nhưng thiết lập độc chướng, trận này không phải trận pháp bình thường.”

Hoa Kinh Vũ lời vừa nói ra, một đạo tiếng cười vang dội vang lên, theo đó một đạo thanh âm ngạo khí nghiêm nghị vang lên: “Mỗi người đều nói Yến Vân quốc Thái tử phi thông minh, quả nhiên là thật.” Theo tiếng cười, ba đạo thân ảnh theo khói đen đặc đi ra, song song mà đứng, cách Hoa Kinh Vũ quá gần.

Hoa Kinh Vũ nhìn ba nữ tử đối diện, mỗi người cũng đều kiều diễm quyến rũ, là nữ tử khó gặp, những người này là loại người nào, vì sao lại tính kế nàng: “Các ngươi là người nào, vì sao phải giết ta.”

Những người này rõ ràng cùng loại người bên ngoài không phải cùng một loại.

Mặc dù giờ phút này thân hãm hiểm cảnh, Hoa Kinh Vũ cũng giống như không chút nào e ngại, ngưng mi nhìn ba nữ tử đối diện, không buông tha vẻ mặt của các nàng, ba nữ tử đồng thời nở nụ cười: “Ngươi tuy rằng không đắc tội chúng ta, đáng tiếc lại đắc tội người không nên đắc tội, cho nên hôm nay ngươi phải chết.”

Hoa Kinh Vũ nhanh chóng suy tư, chẳng lẽ những nữ nhân này là người trong tay Thái tử Nam Cung Nguyên Huy, nhưng Nam Cung Nguyên Huy chưa từng có trực tiếp ra tay đối phó nàng, hắn không muốn hủy đi danh dự của mình, cho nên trước kia nhiều nhất mượn tay người khác đến đối phó nàng, chẳng lẽ lúc này đây hắn muốn thu thập nàng.

Hoa Kinh Vũ ý niệm trong lòng vừa xuất, hừ lạnh nói: “Nguyên lai các ngươi là người của Nam Cung Nguyên Huy.”

“Ha ha.” Ba nữ tữ nở nụ cười, một người cầm đầu mở miệng: “Ngươi vẫn là đừng đoán, chịu chết đi.”

Ba người đồng thời vận khởi kình khí, cường đại kình khí tràn ngập độc chướng màu đen ở bên trong, một người trong đó không ngờ là nội lực cấp bảy, mặt khác hai người còn lại là nội lực cấp sáu, Hoa Kinh Vũ thở dốc vì kinh ngạc, đáy lòng lạnh như băng, không nghĩ tới những người này thế nhưng lợi hại như thế, chẳng lẽ hôm nay nàng cùng Nhan Băng phải chết không chỗ chôn nơi này, nhưng là nàng thật sự là không cam lòng, thế nhưng không duyên cớ ở trong này vứt bỏ tánh mạng.

Hoa Kinh Vũ ánh mắt thị huyết sát khí, Nam Cung Nguyên Huy à Nam Cung Nguyên Huy, ta Hoa Kinh Vũ hôm nay lúc này thề, ngày khác tất nhiên muốn cho ngươi sống không bằng chết, ngươi sẽ vì những gì ngươi làm hôm nay trả giá thật nặng. Nếu hôm nay ta Hoa Kinh Vũ chết ở chỗ này, cũng là mệnh ta nên tuyệt ở nơi này, ta không một câu oán hận.

Hoa Kinh Vũ ý niệm trong đầu vừa xuất, ngón tay ngưng tụ, một đạo kình khí màu vàng bao vây lấy nàng, mà Nhan Băng bên cạnh người chính là khí thể màu cam, hai người khí lực vừa triển khai, ba người đối diện không khỏi ha ha cười rộ lên, ánh mắt thương hại, xem các nàng hai người tựa như xem hai con kiến vùng vẫy giãy chết: “Đại sư tỷ, còn chờ cái gì, lên đi, tốc chiến tốc thắng.”

Một nữ tử ít tuổi nhất trong số ba nữ tử, nhanh chóng mở miệng, sau đó một đạo cường đại kình khí màu xanh phô thiên cái địa quét tới đây, đạo kình khí màu xanh này giống như giông tố cường đại, một đường xé rách khói đen trong không khí, dòng khí nội lực cường đại của Hoa Kinh Vũ, trực tiếp bị xé rách, đồng thời nương theo sau là một thanh âm xoẹt xoẹt vang lên.

Năm ngón tay của nàng kia giống như ngũ trảo bình thường chộp tới trước ngực Hoa Kinh Vũ, trước ngực của nàng lập tức huyết nhục mơ hồ, trên quần áo rách nát xuất hiện từng đường vết máu, Hoa Kinh Vũ nhanh chóng bạo lui, sắc mặt trắng bệch một mảnh.

Vừa ra tay đó là thất bại.

Nhan Băng nhìn đến Hoa Kinh Vũ không phải đối thủ của nữ nhân này, không khỏi nóng vội kêu to lên, ngăn ở trước mặt Hoa Kinh Vũ: “Ta và các ngươi liều mạng.”

Nàng nói xong phi thân mà lên, đáng tiếc nàng lại càng không là đối thủ của những người này, lúc này đây đón nhận Nhan Băng không phải nữ tử lúc trước, mà là một nữ tử, nữ tử này cũng không có dụng công pháp, chính là năm ngón tay thành quyền, vận khởi nội lực oanh một tiếng đối với Nhan Băng hung hăng đánh về, oanh một tiếng vang, cả người Nhan Băng bị nện bay đi ra ngoài, dừng ở địa phương không xa bên cạnh người Hoa Kinh Vũ.

Hoa Kinh Vũ nhìn xem đau lòng không thôi, mở miệng kêu to: “Nhan Băng, Nhan Băng, ngươi không sao chứ.”

Nhan Băng bị gãy mấy cái xương sườn trước ngực, sắc mặt một chút huyết sắc đều không có, thống khổ giãy dụa nhìn về phía Hoa Kinh Vũ: “Tiểu thư, xem ra hôm nay chúng ta phải táng thân nơi đây.”

Nàng nói xong oa một cái phun ra một ngụm máu. Hoa Kinh Vũ nhanh chóng đưa tay lấy thuốc trị thương nhét vào miệng Nhan Băng, làm xong những điều này, nàng chậm rãi đứng dậy nhìn ba nữ nhân phía đối diện, những nữ nhân này trên mặt lộ ra nụ cười đồng tình, nữ tử cầm đầu chậm rãi mở miệng: “Hoa Kinh Vũ, ta cho các ngươi một cơ hội, các ngươi tự mình kết thúc đi.”

Hoa Kinh Vũ nhìn chằm chằm ba nữ nhân này, nghĩ đến lúc trước nghe được trong đó một nữ nhân gọi nữ nhân cầm đầu là đại sư tỷ, những người này hẳn là người trong môn phái, người trong môn phái lợi hại như thế, môn phái như vậy hẳn không phải là một môn phái nhỏ, cũng là môn phái, lại là đại môn phái, còn lợi hại như thế, đáp án này lập tức như nước ào ra.

“Các ngươi là người của Vân Hà Cung.”

Đúng vậy, những người này là người Vân Hà Cung, lúc trước các nàng nói nàng đắc tội người không nên đắc, người kia hẳn là Hoa Như Yên đi, ha ha ha, Hoa Kinh Vũ cười phá lên.

“Nguyên lai các ngươi là đồng môn sư tỷ muội của Hoa Như Yên, cho nên mới muốn giết ta phải không? Hoa Như Yên à Hoa Như Yên, vì lên làm Thái tử phi Yến Vân quốc, thật đúng là không từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.”

Ba nữ tử đối diện vừa nghe lời nói của Hoa Kinh Vũ, sắc mặt không kềm được thay đổi, nhanh chóng mở miệng: “Ngươi đã biết, chúng ta đây cũng lười giấu ngươi, đúng vậy, chúng ta đúng là người của Vân Hà Cung, Hoa Như Yên là sư muội của bọn ta, là thân truyền đệ tử của Tử Hà môn chủ Vân Hà Cung, ngươi còn sống đó là chống đối sư muội ta, cho nên hôm nay các ngươi hẳn phải chết.”

“Hẳn phải chết sao?” Hoa Kinh Vũ cười ha ha, sắc mặt ba nữ tử đối diện lập tức khó coi, âm trầm trừng mắt nhìn Hoa Kinh Vũ, chết đến nơi, nữ nhân này còn cười càn rỡ đến như thế, thật sự là muốn chết.

Hoa Kinh Vũ ý niệm vừa động, trong tay đã nắm một quả Hỏa Vân đạn, Hỏa Vân đạn này đúng là lần trước ở trong Tàng Bảo Các của Hoàng hậu thuận tay cầm về, muốn cho các nàng chết phải không, nàng trước hết nổ chết các nàng, Hoa Kinh Vũ khóe môi cong ra nụ cười lạnh, ngón tay giương lên, vận lực thúc giục Hỏa Vân đạn, đồng thời tiếng quát vang lên: “Nổ.”

Hỏa Vân đạn ném ra ngoài, đồng thời thân hình nàng bay vọt đến bên người Nhan Băng, túm lấy Nhan Băng liền trốn đi.

Oanh, oanh, oanh, tiếng nổ cường đại mạnh mẽ vang lên, bên trong khói đen dày đặc, chỉ nghe tiếng thét chói tai vang lên phía sau.

“A, a.” Đồng thời có người thống khổ nguyền rủa, nữ nhân chết tiệt này, giết nàng.

Sức nổ cường đại này, đập vào người Hoa Kinh Vũ cùng Nhan Băng, tuy rằng hai người các nàng chạy xa một chút, nhưng Hỏa Vân đạn lực phá không phải tầm thường, huống chi nội lực các nàng không cao, cho nên vẫn là bị công kích bất ngờ, hai người bị đẩy ra xa, nặng nề rơi xuống thảm cỏ cách xa bảy tám mét, bịch bịch rơi xuống mặt đất, hai người hướng không trung phun ra một ngụm máu, nhất là Nhan Băng, bị thương quá nặng, hộc một ngụm máu to, sắc mặt cực kỳ khó coi, thân mình cũng đồng thời ngã xuống, trực tiếp ngất đi.

Hoa Kinh Vũ sắc mặt khó coi tiến lên đỡ lấy nàng: “Nhan Băng, Nhan Băng.”

Nàng lại tìm một viên thuốc chữa thương nhét vào miệng Nhan Băng, nhưng máu như thế nào cũng không cầm được, Hoa Kinh Vũ đau lòng run rẩy đứng lên, từ khi xuyên qua đây, Nhan Băng vẫn ở cùng nàng: “Nhan Băng, ngươi đừng có chuyện, kiên trì chống đỡ, chúng ta sẽ không sao, chúng ta sẽ không sao đâu.”

Nàng tự mình ôm Nhan Băng nói, địa phương cách đó không xa vang lên tiếng bước chân, Hoa Kinh Vũ nhanh chóng nhìn qua, liền thấy cách đó không xa có hai nữ nhân bị nổ nửa chết nửa sống, một người bị chặt đứt một cánh tay, một người chặt đứt một chân, trong đó người bị thương nhẹ nhất đó là đại sư tỷ, bất quá đại sư tỷ này cũng không khá hơn chút nào, tóc giống như ổ gà dựng thẳng lên, trên mặt loang lổ vết máu, da thịt trong ngoài đảo lộn, một cái mặt ngọc như hoa, thế nhưng bị hủy hoàn toàn như thế, váy dài hoa lệ trên người nàng bị nổ tan nát, da thịt như bạch ngọc kia vết thương chồng chất.

Hoa Kinh Vũ đang đánh giá nữ nhân thê thảm không thôi này, hai nữ nhân đứng cách đó không xa thống khổ kêu lên: “Sư tỷ, giết nàng, giết nữ nhân chết tiệt này.”

Không nghĩ tới vốn tưởng sự việc tưởng rằng không có sơ hở, thế nhưng lại làm cho các nàng bị thương nặng như vậy. Đại sư tỷ cầm đầu này sắc mặt dữ tợn, ánh mắt ngoan độc, hận không thể cắn nuốt Hoa Kinh Vũ, ngón tay ngưng tụ, nội lực nồng hậu màu lam thẳng hướng sau ót Hoa Kinh Vũ đánh tới, một chưởng này nếu là đánh trên người, không phải chết cũng là trọng thương.

Hoa Kinh Vũ sắc mặt khó coi cực kỳ, đồng thời kêu to lên: “Các ngươi cho rằng ta chỉ có một quả Hỏa Vân đạn sao?”

Nàng một lời vừa ra, lại lấy một quả Hỏa Vân đạn, rất nhanh vô cùng đối với nữ tử muốn một chưởng đánh chết nàng này ném qua, nữ tử vừa nghe Hoa Kinh Vũ nói, không khỏi sắc mặt đại biến, phi thân nhanh chóng rút lui, nhưng là rốt cuộc vẫn là chậm một bước, tiếng vang rầm rầm lại vang lên.

Lúc này đây, thời điểm Hỏa Vân đạn nổ mạnh, thế nhưng nổ trận pháp, đại trận chưa đánh đã tan, dòng khí mãnh liệt cũng đồng thời đánh thẳng về hướng Hoa Kinh Vũ cùng Nhan Băng, hai người đồng thời bị dòng khí mạnh mẽ đánh bay ra ngoài.

Hoa Kinh Vũ chỉ cảm thấy ngực đau không thể nói, miệng một mảnh máu, ý thức ở một khắc này đã hôn mê, nàng nhịn không được thầm than, xem ra ta thật sự phải táng thân nơi này.

Bất quá ở thời điểm cuối cùng, nàng vẫn là nghe thấy một đạo tiếng kêu đau lòng truyền đến trong lỗ tai: “Vũ Nhi.”

Thanh âm của Hách Liên Hiên, hắn rốt cục ở một khắc cuối cùng chạy lại đây, đáng tiếc, chỉ sợ nàng sống không được, Hách Liên Hiên, ngươi nhớ bảo trọng, theo hắc ám vô tận bao phủ cả người nàng. Hoa Kinh Vũ cùng Nhan Băng bị đánh văng ra sau, trên đường nhỏ trong rừng xanh biếc, mấy đạo thân ảnh chạy vội mà đến, người cầm đầu chính là Hách Liên Hiên một thân tao nhã tuyệt diễm, Hách Liên Hiên nhìn đến thân ảnh gầy yếu bị lực đạo đánh văng bay ra, lòng hắn giờ phút này run rẩy lên, đau lòng khó hiểu, chỉ cảm thấy mình không thể hô hấp, hắn nhịn không được phát ra tiếng rống giận dữ, như một con sư tử bị thương: “Vũ Nhi.”

Hách Liên Hiên thân hình nhảy lên không, thả người mà đến, lăng không tiếp được thân mình Hoa Kinh Vũ, chỉ thấy hơi thở của nàng yếu nhược mờ ảo, như có như không, tựa hồ chỉ còn lại có một hơi, đồng thời thân thể của nàng một chút độ ấm cũng không có.

Giờ khắc này Hách Liên Hiên hiểu được tâm của bản thân, hắn thích tiểu nha đầu này, thích một thân ngạo khí này, tiểu hắc nha đầu quật cường, mặc dù nàng không có khuôn mặt kinh người, hắn vẫn là bị nàng hấp dẫn thật sâu.

Hách Liên Hiên ôm Hoa Kinh Vũ, liếc mắt nhìn bốn phía một cái, hắc y nhân bị sát khí thị huyết quanh thân hắn làm cho sợ hãi, liên tiếp lui xuống, trong đó có một ít hắc y nhân, đem người bị trọng thương bên trong trận pháp, ba nữ nhân chỉ còn lại có một hơi cũng mang đi, cuối cùng bốn phía một mảnh chết lặng yên tĩnh.

“Chủ tử, hiện tại làm sao bây giờ?” Hách Liên Hiên lập tức lấy ra một viên dược đưa vào miệng Hoa Kinh Vũ, sau đó mệnh lệnh: “Lập tức đưa nàng hồi Hoa phủ.”

Mặc kệ thế nào, Vũ Nhi nàng là đại tiểu thư Hoa phủ, lại là Thái tử phi tương lai của Yến Vân quốc, nàng bị trọng thương, cần phải đưa trở về Hoa gia đi, hơn nữa trong cung có ngự y tốt nhất, nhất định có thể dùng thuốc tốt nhất cho nàng kéo dài tánh mạng, trong tay của hắn cũng không có thuốc tốt, hơn nữa bị thương còn có những người Hoa gia khác, những người này cũng cần được chữa trị.

Hách Liên Hiên ôm Hoa Kinh Vũ, dẫn vài tên thủ hạ mang theo một ít thân vệ bị thương, một đường chạy về Hoa phủ, Tiểu Bạch vẫn theo sát phía sau hắn, trở về Hoa phủ, về phần Nhan Băng, lại sớm không thấy bóng dáng, sinh tử không biết.

Hoa gia, Hoa Kinh Vũ bị trọng thương, là sự tình kinh động, lập tức kinh động mọi người ở Hoa gia, Hoa Thiên Tầm vừa mới hồi phủ, nghe tin tức thế này, cả người đều điên rồi, chạy tới Khinh Vũ Các, một phen túm lấy Hách Liên Hiên: “Sao lại thế này? Tại sao có thể như vậy.”

Hoa Thiên Tầm hiện tại gần như điên cuồng, buổi sáng hôm nay hắn chính là tiến cung một chuyến, trở về Vũ Nhi liền như vậy. Đến tột cùng là phát sinh chuyện gì?

Tiểu Chiêu ngồi ở bên giường, thương tâm khóc lên, Hoa Kinh Vũ trên giường chỉ còn lại có một hơi, tựa hồ tùy thời sẽ hương tiêu ngọc cốt, điều này làm cho nàng thực đau lòng: “Vũ Nhi, ngươi như thế nào lại bị thương nặng như vậy, Vũ Nhi.”

Tiểu Chiêu hôm nay xem như thoát khỏi một mệnh, hôm nay nàng sáng sớm thức dậy liền chuồn ra ngoài đi tìm Hoa Thiên Tầm, cho nên Hoa Kinh Vũ không thấy được nàng, đem nàng quên đi, chính bởi vì nguyên nhân này, nàng mới có thể không có việc gì.

Hoa Thiên Tầm lúc này lại nổi điên, thỉnh thoảng rít gào, Hách Liên Hiên mắt lạnh nhìn hắn, trầm giọng nhắc nhở hắn: “Ngươi vẫn là tiến cung đi cầu kiến Hoàng hậu nương nương đi, để cho Hoàng hậu phái ngự y trong cung tốt nhất ra, nói không chừng có thể vì Vũ Nhi kéo dài một mạng, nếu lại trì hoãn tiếp, chỉ sợ Vũ Nhi cũng sẽ mất mạng.”

Trong lời nói của Hách Liên Hiên đồng thời nhắc nhở Hoa Thiên Tầm, hắn lập tức quay đầu rời đi, trực tiếp xông vào hoàng cung. Trong cung, Hoàng hậu được tin, không nói hai lời hạ một đạo ý chỉ, triệu tập ngự y phụ trách trong cung, nhân xưng Dược lão ngự y ra mặt, tiến về Hoa phủ một chuyến, tất yếu phải cứu Hoa Kinh Vũ một mạng.

Chuyện Hoa Kinh Vũ bị thương, rất nhanh truyền khắp Hoa phủ, đồng thời truyền ra ngoài, rất nhanh, có người vào phủ thăm nàng. Trong đó huynh muội hai người Nam Cung Cẩn là người đến trước tiên, một đường xông vào Khinh Vũ Các.

“Là ai đả thương Tiểu Vũ Nhi, là ai?” Tiểu ma đầu Nam Cung Cẩn giận không thể phát, bắt được Hoa Thiên Tầm liền truy hỏi, giờ phút này Hoa Thiên Tầm so với hắn còn phẫn nộ, còn muốn giết người hơn.

Trừ bỏ Tiểu Vũ Nhi bị thương, thủ hạ thân tín của hắn cũng chết vài tên, còn có vài tên bị thương, hắn có thể không tức giận sao? Đến tột cùng là loại người nào động tay chân, nếu là bắt được người này, tất nhiên sẽ không bỏ qua: “Ta không biết.”

“Nếu là bắt được người này, ta sẽ phân hắn thành tám khối.” Nam Cung Cẩn hung hăng phát tiết, một bên Nam Cung Vãn Nhi cũng là vẻ mặt tức giận.

Trong phòng, Dược lão đang giúp Hoa Kinh Vũ kiểm tra thương thế trên người, nghe được Nam Cung Cẩn tranh cãi ầm ĩ, bất mãn nhíu mi hừ lạnh: “Im lặng một chút.”

Nam Cung Cẩn cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại, trong phòng không có người nói nữa, cùng nhau nhìn chằm chằm Hoa Kinh Vũ trên giường vẫn không nhúc nhích, phát hiện hô hấp của nàng tựa hồ càng ngày càng suy yếu, vài bằng hữu thiệt tình quan tâm nàng, đều run rẩy trong lòng, khẩn trương không thôi, nàng không có việc gì đi.

Tiểu Bạch lại nằm ở trước giường Hoa Kinh Vũ, đôi mắt nhỏ dài cũng không nháy mắt lấy một cái nhìn chằm chằm gương mặt Hoa Kinh Vũ, vẻ mặt đau thương, ô ô, Tiểu Vũ Nhi bị thương, Tiểu Vũ Nhi bị thương, tâm nó rất đau a.

Dược lão sau một phen cẩn thận kiểm tra, sắc mặt càng ngày càng ngưng trọng, vài người đứng trước giường không khỏi càng khẩn trương hơn. Vừa thấy quá trình Dược lão kiểm tra hoàn tất, Hách Liên Hiên liền truy hỏi: “Dược lão, nàng có trở ngại không?”

Dược lão thở dài thật mạnh một hơi, nhìn vài người phía trong phòng, nhìn ra được bọn người kia cùng Đông Cung Thái tử phi tương lai giao tình đều rất tốt, cho nên trên mặt mỗi người đều lo lắng, sau khi Dược lão nhìn một vòng, lời nói thấm thía: “Nàng chịu thương quá nặng, trừ bỏ thân thể nguyên khí bị thương rất nặng, kinh mạch đồng thời cũng bị phá nát, lão phu có thể thay nàng kéo dài một mạng này, chỉ sợ?”

Dược lão nói đến đây liền dừng lại, Hoa Thiên Tầm khẩn trương truy hỏi: “Chỉ sợ cái gì?”

“Chỉ sợ nàng về sau không có biện pháp luyện công.”