Tà Vương Tuyệt Sủng Chính Phi Độc Địa

Quyển 1 - Chương 53-2: Quần phương tranh hương (2)




Edit: Cửu Trùng Cát

Beta: Tuyết Ảnh Nhi

Đêm nay phủ hộ quốc tướng quân, náo nhiệt dị thường, so với lần trước Hoa Lôi tướng quân khải hoàn quay về còn muốn náo nhiệt hơn, bởi vì Hoa Thiên Tầm tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tiền đồ không giới hạn, trong kinh thành không ít đại gia tộc, đều muốn ôm đùi theo Hoa gia, cho nên tối hôm nay các thiên kim tiểu thư quý tộc đều đến đây, phủ hộ quốc tướng quân dùng hậu viện đông phủ để chiêu đãi các vị tiểu thư, sắc màu rực rỡ, náo nhiệt dị thường.

Hoa Kinh Vũ và đám người Tiểu Chiêu mới ra khỏi Khinh Vũ Các, liền loáng thoáng nghe được từ phương hướng đông phủ truyền đến tiếng động huyên náo, các nàng mới vừa đi ra ngoài không xa, nghênh diện nhìn thấy Hoa Thanh Phong dẫn theo hai tiểu nha hoàn đi đến, Hoa Thanh Phong vừa nhìn thấy Hoa Kinh Vũ và Tiểu Chiêu, trước hết cao hứng tiếp đón: “Hai người các ngươi đã tới, ta đang muốn cho người đi gọi các ngươi đấy! Tối hôm nay thật đúng là náo nhiệt phải không?”

Mặt mày Hoa Thanh Phong hớn hở mà nói, sau đó vẻ mặt thần bí mở miệng: “Biết được vì sao tối hôm nay náo nhiệt như thế không?”

Hoa Kinh Vũ cùng Tiểu Chiêu hai người lắc đầu, Hoa Thanh Phong cười ha ha mở miệng: “Bởi vì Thiên Tầm ca thành trung dũng thiếu tướng quân, những nhà quyền quý trong kinh đều muốn kết giao với hắn, không ít người muốn tiểu thư trong nhà gả cho Thiên Tầm ca ca, cho nên đêm nay mới có thể đến nhiều người như vậy.”

Hoa Thanh Phong nói xong, sắc mặt Tiểu Chiêu tối sầm, bất mãn hết sức kháng nghị: “Như vậy sao được, Thiên Tầm ca ca là của ta, người khác đừng mơ tưởng nhúng chàm.”

Một đồ vật của ai cũng đừng nghĩ chạm vào của Tiểu Chiêu, Hoa Kinh Vũ đã sớm thành thói quen lời của nàng, Hoa Thanh Phong ngược lại có chút sợ hãi, nhìn Tiểu Chiêu: “Không thể nào, ngươi thích Thiên Tầm ca, ngươi không phải thích Hách Liên Hiên sao?”

“Ngươi nói bậy bạ gì đó, chuyện của Hách Liên đã qua, hiện tại người trong lòng ta là Thiên Tầm ca ca, nếu ai dám tranh cùng ta, ta sẽ không tha cho nàng.”

Tiểu Chiêu vừa nói xong, giành trước đi từng bước về hướng đông phủ, rất có ai nếu nhìn thấy bộ dáng hung ác lúc này của nàng sẽ bị dọa cho hoảng sợ, phía sau Hoa Thanh Phong tiến đến bên cạnh Hoa Kinh Vũ, nhẹ giọng hỏi: “Tiểu nha đầu này lại bị trúng gió gì vậy?”

Hoa Kinh Vũ nhún vai, nhíu cao mày vẻ mặt không biết nói gì hơn: “Nàng lại thay đổi chuyện yêu thích người ta, trước mắt người trong lòng nàng là Thiên Tầm ca, không biết việc yêu thích này của nàng có thể kiên trì trong bao lâu.”

Hai nữ nhân nhìn nhau cười, đi theo phía sau Tiểu Chiêu một đường tiến về đông phủ của phủ hộ quốc tướng quân phía trước.

Phủ hộ quốc tướng quân chiếm diện tích rất lớn, được chia làm ba sân, đích tôn cũng chính là đại bá của Hoa Kinh Vũ và Hoa Thanh Phong, Hoa Mộ Tướng quân ở tại phủ phía đông trong viện, xưng là đông phủ, thứ hai tiến vào sân là chỗ ở của một nhà chi thứ hai Hoa Vân, thứ ba tiến vào sân đó là chỗ ở của một nhà Hoa Kinh Vũ.

Mỗi khi Hoa gia có việc tổ chức, đều là tổ chức ở phủ phía đông của phủ Hộ quốc tướng quân, lúc này đây đương nhiên cũng không ngoại lệ, Hoa Kinh Vũ và Hoa Thanh Phong đều tự dẫn theo nha đầu, một đường đi đến yến hội, đoàn người vẫn chưa đi đến nơi tổ chức yến hội, liền bị người ngăn cản đường đi, kẻ ngăn lại đường đi chính là Nhị tiểu thư Hoa gia Hoa Như Yên.

Vẻ mặt Hoa Như Yên bi phẫn nhìn chằm chằm Hoa Kinh Vũ, thống khổ mở miệng: “Đại tỷ tỷ, tại sao người lại đối xử với ta như thế, tại sao phải tính kế ta, ta là muội muội của ngươi a.”

Khóe môi Hoa Thanh Phong co rút, khinh thường mở miệng: “Ngươi có xem Vũ Nhi là tỷ tỷ của người bao giờ đâu, hiện tại chạy tới xưng tỷ tỷ gọi muội muội, có ý tứ gì?”

Hoa Như Yên quay đầu trừng mắt nhìn Hoa Thanh Phong: “Hoa Thanh Phong, ngươi cút ngay cho ta, nơi này không có chuyện của ngươi.”

Sắc mặt Hoa Thanh Phong lập tức khó coi, đang muốn nói chuyện, Hoa Kinh Vũ sợ Hoa Thanh Phong chịu thiệt, bởi vì nàng không có nội lực, nếu cùng Hoa Như Yên xảy ra xung đột, khẳng định sẽ chịu thiệt, cho nên kéo Hoa Thanh Phong qua một bên, tự mình nhìn về phía Hoa Như Yên: “Nhị muội muội, ngươi hẳn là nghe nói qua một câu, người làm ra điều gì sẽ nhận lấy quả cái đó, hại người tất sẽ bị người hại, tỷ tỷ khuyên ngươi a, về sau chớ đừng mang lòng hại người, nói không chừng còn nhận được thiện quả.”

“Ngươi?” Hoa Như Yên giả bộ dịu dàng ngoan ngoãn, nhưng trước mặt Hoa Kinh Vũ thì không có biện pháp, Hoa Kinh Vũ không thèm để ý đến nàng, lập tức dẫn theo Hoa Thanh Phong và đám người Tư Đồ Tiểu Chiêu rời đi, một đường đi thẳng về hướng tổ chức yến hội.

Mắt Hoa Như Yên đỏ bừng nhìn một đống người đi xa, hung hăng cắn răng, Hoa Kinh Vũ, ta sẽ không chịu để yên, còn có ta sẽ không buông tay vị trí Thái tử phi, cho dù xảy ra chuyện gì, ta cũng phải gả vào vị trí Thái tử phi, ngươi chờ đó cho ta.

Bênh cạnh Hoa Như Yên, Vân Thị đi ra, sắc mặt đồng dạng khó coi, bởi vì nữ nhi đã xảy ra chuyện như vậy, ngày hôm nay quý phủ tổ chức yến hội, lão gia phân phó nàng và nữ nhi không cho phép tham dự, mẹ con hai người các nàng xem như bị người nhốt đánh vào đáy cốc.

“Yên Nhi.”

“Mẫu thân, ta sẽ không bỏ qua cho nàng.” Hoa Như Yên hung hăng phát tác, dẫn Vân Thị xoay người rời đi.

Hôm nay nơi chiêu đãi nữ tân khách chính là đông phủ Lang Tâm Viên, Lang Tâm Viên có hồ có đình, có hoa có cỏ, lúc này đang là mùa hạ, cạnh hồ thiết yến, thập phần có tình thú, bên bờ hồ không ít người tụ tập chơi đùa cùng một chỗ, hoặc lặng lẽ nói chuyện, hoặc tiến đến cùng nhau đùa giỡn, thập phần náo nhiệt.

Lúc Hoa Kinh Vũ và Hoa Thanh Phong đi qua, thủ vệ nha hoàn trước cửa Lang Tâm Viên liếc mắt một cái liền nhận ra hai vị tiểu thư, đối với Hoa Kinh Vũ, lại không dám khinh thường, ngày hôm nay phu nhân đã ra lệnh, về sau đối với Hoa Kinh Vũ nhất định phải cung kính một chút, nếu lại trêu chọc nàng không vui, sẽ bị phạt đánh, cho nên hiện tại ở Hoa gia, không ai dám bất kính đối với Hoa Kinh Vũ.

“Hai vị tiểu thư đã tới, mời vào,” Tiểu nha hoàn cung kính đem các nàng mời vào, Tiểu Chiêu trước hết đi vào, nàng muốn vào hảo hảo tìm hiểu một chút, người nào dám tranh Thiên Tầm ca ca với nàng, vậy thì phải bước qua cửa ải của nàng, hừ.

Hoa Kinh Vũ và Hoa Thanh Phong hai người vừa đi vào đi, liền nhìn thấy cả vườn giam không được xuân sắc, tùy ý có thể thấy được tiểu thư thiên kiều bá mị, các dạng đều tỉ mỉ, một cái nhăn mày, một nụ cười ai cũng câu hồn người, xem ra trong đám tiểu thư này thật là có không ít người muốn gả cho Hoa Thiên Tầm.

Ngẫm lại cũng đúng, Hoa Thiên Tầm chẳng những là khách quý trong triều, hơn nữa bộ dạng cũng anh tuấn cao lớn, quan trọng nhất là hiện tại bên cạnh hắn một nữ nhân cũng không có, ngay cả một người thị thiếp cũng không, nam nhân tốt như thế tại Yến Vân quốc thật đúng là quá hiếm thấy, cho nên những tiểu thư quyền quý này muốn hắn cũng là bình thường, Hoa Kinh Vũ và Hoa Thanh Phong vừa xuất hiện, liền có người chạy đến tiếp đón các nàng.

“Kinh Vũ tỷ tỷ, Thanh Phong muội muội, các ngươi đã tới?”

Người nói chuyện, chính là nữ nhi của Đại bá Hoa Kinh Vũ – Hoa Mạo, quả nhiên xinh đẹp hơn người, không chỉ như thế, võ công của Hoa Mạo rất không tệ, nghe nói bây giờ nàng đã đạt đến nội lực cấp năm, chỉ tiếc nàng tâm cao khí ngạo, hiện tại đã mười bảy tuổi, thế nhưng còn chưa nghị thân, điều này làm cho Hoa Mộ Tướng quân và phu nhân rất buồn rầu.

Bên cạnh Hoa Mạo là muội muội của nàng, Hoa Nguyệt, cũng là nữ nhi của Hoa Mộ Tướng quân, dáng người Hoa Nguyệt nhỏ xinh khéo léo, thập phần chọc người trìu mến, võ công của Hoa Nguyệt cũng rất không tệ, một đôi Hoa tỷ muội có thể nói là hổ nữ tướng môn, thân thủ đều rất lợi hại. Bình thường hai người này và Hoa Kinh Vũ không thể nói rõ cảm tình được, nhưng cũng không thể nói là quan hệ xấu, hai người các nàng rất ít khi xuất hiện một chỗ cùng nhau.

Cho nên Hoa Kinh Vũ đối với Hoa Mạo và Hoa Nguyệt hai người cũng rất khách khí, hơi hơi gật đầu: “Ừ, nghe nói bên này rất náo nhiệt, liền lại đây chơi đùa.”

“Tiến vào ngồi đi,” Hoa Mạo đem hai người đón vào, Lang Tâm Viên không ít người chú ý tới hai người Hoa Kinh Vũ và Hoa Thanh Phong, trong đó có người nhanh chóng đứng lên, chại lại đây cùng Hoa Kinh Vũ chào hỏi, nghe nói Hoa Thiên Tầm tướng quân thân thiết nhất chính là người em này, nếu cùng muội muội của hắn kéo quan hệ tốt, tiến vào Hoa phủ cũng dễ dàng một ít.

“Hoa tiểu thư ngươi đã đến rồi, mau tới đây bên này ngồi.”

“Hoa tiểu thư, hay là đến chỗ chúng ta bên này ngồi một chút đi.”

Trong lúc nhất thời Hoa Kinh Vũ ngược lại thành được ưa chuộng, đây là hiện tượng có rất ít ở dĩ vãng, dĩ vãng những tiểu thư ở kinh đô người nào đã gặp nàng không phải không phải chạy thì trốn xa, hiện tại thế nhưng đến nịnh bợ nàng, thật sự là không dễ a, khóe môi Hoa Kinh Vũ cong lên nụ cười yếu ớt, thật cũng không có biểu hiện ra cái gì không kiên nhẫn.

Bất quá nàng cũng không có nói thêm cái gì, đúng lúc này, một đạo thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng dịu dàng lại vang lên: “Các vị hay là đừng cãi cọ, ta có việc thỉnh giáo Hoa tiểu thư.”

Người nói chuyện chính là Hiêu Kinh đệ nhất mỹ nữ Giang Nguyệt Nhã, Giang Nguyệt Nhã tuy rằng không phải công chúa hoàng thất, bất quá địa vị cũng không kém so với công chúa, nàng nói chuyện, ai dám nhiều lời, mọi người đều lui về phía sau, mở ra một con đường cho nàng đi tới.

Giang Nguyệt Nhã đi đến trước mặt Hoa Kinh Vũ, con ngươi như nước lẳng lặng nhìn nàng, trong mắt ẩn chứa sự thăm dò, thần tình phức tạp, Hoa Kinh Vũ bất động thanh sắc mở miệng: “Giang tiểu thư, ngươi có chuyện gì muốn thỉnh giáo ta sao?”

Đối với Giang Nguyệt Nhã, nàng thủy chung không thể thân cận, nữ nhân này trong khung xương có một cổ cảm giác về sự ưu việt, tuy rằng nàng cái gì cũng không làm, nhưng phần cao cao tại thượng vẫn như cũ lơ đãng phát ra.

Giang Nguyệt Nhã thu hồi tầm mắt, thản nhiên cười: “Chúng ta tìm một chỗ ngồi một chút, rồi lại nói.”

“Đi,” Hoa Kinh Vũ đáp ứng, Hoa Thanh Phong một bên thấy các nàng hai người nói ra suy nghĩ của mình, liền tự đi tìm người khác nói chuyện, Nhan Băng ôm Tiểu Bạch đi theo phía sau Hoa Kinh Vũ, nàng không thể cách chủ tử nhà mình quá xa.

Lang Tâm Viên người nhiều lắm, hai người đi được một vòng, cũng chưa tìm được một chỗ yên tĩnh, các nàng đi đến chỗ nào, chỗ nào lập tức cũng im lặng không tiếng động, tựa hồ tò mò các nàng muốn nói chuyện gì, ngược lại khiến cho các nàng không có biện pháp nói chuyện.

Giang Nguyệt Nhã vẫn không có ngồi xuống, cuối cùng đề nghị: “Không bằng chúng ta đi ra ngoài tản bộ thế nào? Dù sao hiện tại cách giờ mở yến hội cũng còn một khoảng thời gian ngắn?”

Mi của Hoa Kinh Vũ cau lại, nàng nhớ tới lần trước chuyện đã xảy ra ở ngoài sáng vương phủ, ngày hôm nay sẽ không có quỷ kế gì chờ nàng nữa đó chứ, Giang Nguyệt Nhã thấy được chần chờ của nàng, tò mò hỏi: “Làm sao? Không được sao?”

Hoa Kinh Vũ nở nụ cười một chút, cảm thấy tự mình hù dọa chính mình, nơi này chính là Hoa phủ, không phải Minh vương phủ, ở ngoài sáng vương phủ nàng cũng không có chịu thiệt, huống chi là ở Hoa phủ: “Đi thôi.”

“Tốt lắm,” Giang Nguyệt Nhã ở phía trước đi tới, Hoa Kinh Vũ dẫn Nhan Băng theo ở phía sau, đoàn người ra khỏi Lang Tâm Viên.

Bên ngoài Lang Tâm Viên, Giang Nguyệt Nhã và Hoa Kinh Vũ hai người dẫn theo vài tiểu nha hoàn, ở trong sân tản bộ, hai người đi theo con đường mòn yên tĩnh âm u tiến lên phía trước, bốn phía phá lệ im lặng, rất nhiều hạ nhân đều bị điều đến Lang Tâm Viên và chính sảnh phía trước bận rộn, cho nên ở hậu viên các nơi đều có vẻ thập phần lạnh lùng.

Dọc theo đường đi Giang Nguyệt Nhã cũng không có nói cái gì, Hoa Kinh Vũ có chút nhịn không được, dừng bước hỏi: “Giang tiểu thư không phải có chuyện muốn hỏi ta sao?”

Giang Nguyệt Nhã dừng bước, quay đầu nhìn về phía Hoa Kinh Vũ, đi từ từ đến một bên Lục Ấm hạ, đưa tay kéo nhánh cây gập lại nhẹ lay động: “Nghe nói ngươi lúc trước vào Bắc U vương phủ?”

“Ừ, là đi vào một lần, vì lấy một ít thứ này nọ,” Hoa Kinh Vũ không nghĩ tới Giang Nguyệt Nhã lại hỏi chuyện này, nữ nhân này toàn bộ thể xác và tinh thần tựa hồ cũng ở trên người Bắc U vương, phàm là xảy ra chuyện gì ở trên người Bắc U vương, nàng đều biết được nhất thanh nhị sở, chuyện nàng tự mình tiến vào Bắc U vương phủ, nàng ta cũng biết, nói chuyện của nàng chắc nàng ta cũng biết không ít.

“Hắn thế nào cho ngươi đi vào? Vì sao chứ?” Giang Nguyệt Nhã giống như nghi vấn, lại giống như tự hỏi, tràn ngập hoang mang, sau đó nhanh chóng ngẩng đầu nhìn về phía Hoa Kinh Vũ, đánh giá cẩn thận nàng, dưới bóng đêm u ám, con ngươi của nàng tản ra chói mắt ánh sáng.

Hoa Kinh Vũ nhíu mi, có chút không vui, cái gì gọi là hắn thế nào để cho nàng đi vào, chẳng qua chỉ vào Bắc U vương phủ một chuyến, có cái gì kỳ quái đâu.

Giang Nguyệt Nhã tựa hồ đã biết Hoa Kinh Vũ tức giận, thản nhiên mở miệng: “Ngươi biết không? Có rất ít người có thể đi vào Bắc U vương phủ, nhất là nữ nhân, càng đừng nghĩ đi vào, dĩ vãng ta cũng muốn đi vào, tìm đủ các loại cách, nhưng lẳng lặng cũng không vào được, hơn nữa Lăng Thiên không phải tùy tiện người nào cũng có thể tiếp cận.”

Giang Nguyệt Nhã nói xong lời cuối cùng, vừa đau lòng lại cô đơn, ả giờ phút này chính là một nữ nhân đau khổ vì tình, Hoa Kinh Vũ không biết nên đồng tình nữ nhân này, hay là nên đáng thương nàng.

Bắc U vương Nam Cung Lăng Thiên là kẻ đoạn tay áo, Giang Nguyệt Nhã buồn rầu như vậy cũng do tự tìm lấy.

“Giang tiểu thư đừng quên, ta là hoàng tẩu của hắn.” Hoa Kinh Vũ chỉ có thể lý giải như thế, bằng không nam nhân kia thế nào ngoại lệ, Giang Nguyệt Nhã gật đầu một cái, cũng không nói thêm cái gì, tâm tình khổ não vạn phần nói: “Hắn vì sao nhẫn tâm như thế chứ, thế nhưng đối với tình ý của ta làm như không thấy, ngươi nói ta không đủ xinh đẹp sao? Hay là không xứng với hắn, hay là ta không tốt?”

Nàng liên tục hỏi, Hoa Kinh Vũ đánh giá Giang Nguyệt Nhã, nữ nhân này có thể được tôn sùng là đệ nhất mỹ nữ của Yến Vân quốc, tự nhiên là tài mạo song toàn, muốn khuôn mặt có khuôn mặt, muốn dáng người có dáng người, quan trọng hơn là thân phận của nàng cũng cao quý, muốn nàng nói nữ nhân này rất xứng đôi với Nam Cung Lăng Thiên, nếu không biết chuyện hắn đoạn tay áo, nàng sẽ hoài nghi nam nhân này đầu óc có tật xấu, nhưng hiện tại nàng biết được Bắc U vương là kẻ đoạn tay áo, cũng có thể lý giải được.

Hoa Kinh Vũ ôn nhu nói: “Giang tiểu thư suy nghĩ nhiều quá, nữ tử giống như ngươi vậy, thử hỏi trong thiên hạ có người nam nhân nào có thể cự tuyệt? Bắc U vương đương nhiên cũng không ngoại lệ, sở dĩ hắn không có nhận ngươi như vậy, không phải vì ngươi không xuất sắc, mà biết đâu là tự bản thân hắn có vấn đề thì sao?” ’

“Tự bản thân hắn có vấn đề sao?” Giang Nguyệt Nhã vẻ mặt kinh ngạc, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn chằm chằm Hoa Kinh Vũ: “Ý của ngươi là gì?”

“Ta không có ý gì, ta là nhắc nhở ngươi, có lẽ Bắc U vương có cái gì ẩn tình gì đó khó nói, bằng không lấy tài tình của Giang tiểu thư ai lại không nhìn thấy chứ?”

“Ẩn tình khó nói, hắn có ẩn tình gì khó nói chứ?” Giang Nguyệt Nhã hoang mang nghĩ, bỗng nhiên con ngươi lóe lên tia sáng, sau đó cả người giống như bị đả kích bước lùi hai bước, khuôn mặt kiều diễm tràn đầy tái nhợt, một bàn tay chỉ vào Hoa Kinh Vũ: “Ngươi, ngươi không phải là nói hắn, hắn?”

Hắn mấy lần cũng không có nói ra, cuối cùng cắn răng một cái bén nhọn mở miệng: “Ngươi sẽ không nói Lăng Thiên là kẻ đoạn tay áo chứ.”

“Đây là Giang tiểu thư nói, ta cũng không nói, Giang tiểu thư tự mình cẩn thận suy nghĩ là sẽ hiểu rõ thôi,” Hoa Kinh Vũ nói như vậy rồi không mở miệng nữa, nàng cũng không dám nói thẳng Nam Cung Lăng Thiên là kẻ đoạn tay áo, nếu chuyện này truyền ra ngoài, nàng không chết cũng phải mất đi một tầng da.

“Không, làm sao có thể? Tại sao có thể như vậy,” Giang Nguyệt Nhã tựa hồ bị đả kích trầm trọng, thân mình bước lui từng bước, đưa tay đỡ cây, sau đó liên tục lắc đầu: “Ta không tin, ta không tin chuyện như vậy.”

Nàng tuy rằng miệng không tin, nhưng mà trong lòng đã có chút tin tưởng, thì ra là như thế a, chân tướng lại là như thế, ha ha, không phải nàng không đủ xuất sắc, lại là như thế.

Giang Nguyệt Nhã rốt cuộc nhịn không được, xoay người chạy ra ngoài, cách đó không xa tiểu nha hoàn của Giang gia nhanh chóng chạy tới, cùng chủ tử nhà mình rời đi, Nhan Băng nhanh chóng ôm Tiểu Bạch đi đến, lo lắng nói: “Tiểu thư, xảy ra chuyện gì, sắc mặt Giang tiểu thư thế nào lại trắng như vậy, một bộ dáng giống như không chịu nổi đả kích.”

“Ta làm sao mà biết a?” Hoa Kinh Vũ đảo cặp mắt trắng dã, nàng cũng không thể nói ra nữ nhân vì cái gì mà kích thích.

Bất quá lời của nàng vừa rơi xuống, giữa bóng đêm, một đạo thanh âm tà mị lạnh lùng vang lên: “Bổn vương ngược lại biết được.”

Hoa Kinh Vũ vừa nghe thấy lời này, chỉ cảm thấy quanh thân lạnh lẽo đổ mồ hôi lạnh, cứng ngắc che mặt chậm rãi xoay người nhìn lại, thì nhìn thấy cách đó không xa, trên cây cột ở hành lang có một người miễn cưỡng dựa vào, người này chính là nhân vật chính mà lúc nãy hai người các nàng vừa nhắc tới, Bắc U vương Nam Cung Lăng Thiên.