Tà Vương Tuyệt Sủng Chính Phi Độc Địa

Quyển 1 - Chương 42: Tâm tư ác độc




Hoa Kinh Vũ đưa tay ôm Tiểu Bạch đứng dậy, dẫn Nhan Băng, cùng nhau quay về Hoa phủ, đi qua hai con phố, cuối cùng tới cửa bên hông phía tây của Hoa phủ, hai người gõ cửa rồi đi vào, một đường thẳng đến Khinh Vũ Các.

Không nghĩ bên trong Khinh Vũ Các, thế nhưng có người đang chờ các nàng, chính là phụ thân Hoa Lôi không vui mừng kia của Hoa Kinh Vũ. Sắc mặt Hoa Lôi thập phần u ám, lông mi nhíu lại, một bộ dáng cực kì tức giận.

Hoa Kinh Vũ trực tiếp làm như không thấy, dẫn Nhan Băng đi vào, đặt mông ngồi xuống, không thèm quan tâm đến Hoa Lôi ở phía trên, không cần nghĩ, nàng cũng biết Hoa Lôi vì cái gì mà xuất hiện ở nơi đây, khẳng định là tiện nữ Hoa Như Yên kia đã nói gì đó với Hoa Lôi, Hoa Lôi mới đến đây.

“Thứ hỗn trướng này, ngươi làm cái gì?”

“Không biết phụ thân muốn nói chuyện gì?” Hoa Kinh Vũ vẻ mặt không hiểu, nhìn Hoa Lôi tướng quân, vẻ mặt đó khiến cho Hoa Lôi tướng quân càng tức hơn, thanh âm âm trầm vang lên: “Ngươi tại sao lại để cho biểu muội ngươi cởi quần áo trước mặt mọi người? Nàng đường đường là thiên kim tiểu thư.”

Hoa Kinh Vũ trực tiếp lạnh lùng châm biếm: “Ta cũng không có biểu muội như thế, nếu nàng thực sự là biểu muội của ta, ta không đánh nàng ta không được, một thứ đê tiện mà thôi.”

Nàng mắng xong, liếc nhìn Hoa Lôi, âm u nói: “Nàng nếu là biểu muội của ta, lại tính kế ta sao? Thế nhưng ở chỗ đông người, nàng bức sủng vật tiểu hồ ly của ta cùng báo gấm vân văn của nàng đánh nhau, còn nói người thua phải ở Nghênh Họa Lâu cởi sạch quần áo đi ra ngoài, xin hỏi phụ thân, nếu là ta cởi sạch quần áo đi ra ngoài, có phải hay không người liền vui vẻ?”

Hoa Kinh Vũ liên tiếp nói xong, sắc mặt Hoa Lôi khó coi, thì ra sự tình còn có nguyên nhân như vậy, lúc trước Như Yên nói năng qua loa, ông chỉ biết được trọng điểm, đó là Hoa Kinh Vũ làm cho Ương Ương cởi hết quần áo đi ra ngoài.

Không nghĩ tới đây cũng là chủ ý của Ương Ương, mày Hoa Lôi chợt nhíu lại, nói không chừng chủ ý này là của Như Yên.

Ánh mắt Hoa Lôi tối sầm, ông biết tâm tư của Như Yên, nó luôn luôn tâm cao khí ngạo muốn làm Thái tử phi, không nghĩ tới cuối cùng lại là trắc phi, chỉ sợ giờ phút này nó cực hận Vũ Nhi, cho nên chủ ý này rất có thể là chủ ý của nó.

Hoa Lôi nhịn không được thở dài, tuy rằng ông không thích Hoa Kinh Vũ, nhưng dẫu sao cũng là nữ nhân của ông a, ông không muốn nhìn thấy hình ảnh tỷ muội tương tàn: “Nhưng nàng tốt xấu gì cũng là nữ nhi của Phủ Doãn kinh thành, ngươi nếu thắng, nên tha nàng một lần.”

“Ta tha nàng, ta ngược lại cũng muốn tha cho nàng, nếu ta chỉ là nữ nhi của Hoa gia, tha cho nàng cũng không sao, nhưng phụ thân đừng quên, ta còn là Thái tử phi đương triều, nếu như ta tha cho nàng, ta sẽ ăn nói với Hoàng hậu nương nương như thế nào, há không phải nói Thái tử phi ta có thể để cho người tùy tiện khi dễ sao.”

Hoa Kinh Vũ nói xong, lại lạnh lùng nói: “Phụ thân nếu cho là nữ nhi làm sai, liền cùng nữ nhi tiến cung gặp Hoàng hậu nương nương, để cho Hoàng hậu nương nương phân xử, xem nữ nhi làm có đúng hay không.”

Hoa Lôi vừa nghe, trực tiếp cứng lời, nếu tiến cung, chuyện này chỉ biết càng nháo càng lớn, đến lúc đó nói không chừng hai nữ nhi Hoa Như Yên đều phải liên lụy, như vậy Hoàng Hậu làm sao để cho Như Yên tiến vào phủ thái tử làm trắc phi, Hoàng Hậu là một người rất xem nặng chữ tín, nếu không cũng sẽ không kiên trì để cho thái tử cưới Hoa Kinh Vũ.

“Thôi thôi, chuyện này ta sẽ xử lý,” Hoa Lôi đứng lên, bất đắc dĩ phất tay, đứng dậy đi ra ngoài, đi được hai bước rồi dừng lại, nhìn về phía Hoa Kinh Vũ ngồi ngay ngắn bên trong, ánh mắt hơi hơi nheo lại, ông phát hiện nữ nhi thật sự khác với trước kia.

Trước kia nữ nhi yếu đuối tự ti nhát gan, hiện tại nàng chẳng những cả gan làm loạn, miệng lưỡi còn sắc bén, nói chuyện làm cho người ta không bắt bẻ được. Quan trọng nhất là đầu óc nàng rất thông minh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Hoa Kinh Vũ nâng mắt nhìn về phía Hoa Lôi, cũng không có nửa điểm sợ hãi, chính là thản nhiên cùng Hoa Lôi đối mắt.

Hoa Lôi thấy ánh mắt sáng ngời như sao của nàng, không khỏi nhớ tới mẫu thân Hoa Kinh Vũ. Nhớ tới mẫu thân của nàng, trong lòng ông liền cảm thấy áy náy.

Nhiều năm như vậy chinh chiến sa trường, ông ít ở trong phủ, Hoa Kinh Vũ cũng không sống được tốt cho lắm ở trong phủ. Người làm phụ thân ông tuy rằng hiểu rõ, nhưng từ khi phu nhân qua đời, ông cũng liền lạnh nhạt với nàng.

Nhưng Hoa Lôi cũng sẽ không quên, sở dĩ hôm nay ông còn sống, chính là bởi vì phu nhân đã cứu ông, nàng cứu ông, cho nên ông mang nàng về Yến Vân quốc, cũng cưới nàng làm phu nhân, sau khi sinh nữ nhi không lâu, phu nhân liền qua đời, chính là do ông không tận tâm chiếu cố nữ nhi này.

Trong lòng Hoa Lôi áy náy càng sâu, cuối cùng nặng nề nói: “Vũ Nhi, ngươi thay đổi.”

“Nếu không chỉ sợ sẽ không còn mệnh.” Những lời này tuy không có ý trách cứ, nhưng hàm ý trong đó cũng làm cho người ta lạnh tâm.

Hoa Lôi thở dài một tiếng, cuối cùng mở miệng: “Các ngươi tốt xấu cũng là tỷ muôi, về sau đừng làm ra chuyện tỷ muội tương tàn.”

Khóe môi của Hoa Kinh Vũ cong lên nụ cười châm chọc, lạnh như băng mở miệng: “Nếu người khác không trêu chọc ta, ta sẽ không trêu chọc nàng, nhưng nếu có người trêu chọc ta, ta liều mạng này, cũng sẽ khiến người nọ sống không tốt.”

Đây là cảnh cáo, Hoa Như Yên ả sẽ không bỏ qua, tuy hiện tại nàng không mạnh bằng Hoa Như Yên, nhưng không có nghĩa là nàng sợ nàng ta, trong tay nàng có một quyển Thiên Hạ Độc Cương, nếu chế ra độc dược, cho dù là Hoa Như Yên cũng chưa chắc không chịu thiệt, nếu là nữ nhân này bức nàng nóng rồi, nàng cái gì cũng đều làm được. Mặt khác trên người nàng bị người ta hạ độc hủy dung, động não một chút cũng biết là ai làm, các người cứ chờ xem.

Hoa Lôi đương nhiên nghe ra cảnh cáo của Hoa Kinh Vũ, nếu không ai trêu chọc nàng, nói không chừng cũng không xảy ra sự việc gì, nếu trêu chọc nàng, tuyệt đối sẽ không lui bước, tựa như hôm nay Vân Ương Ương trêu chọc nàng, cuối cùng chỉ có tự rước lấy nhục.

Giờ phút này ngược lại Hoa Lôi tin chắc Hoa Kinh Vũ có thể nói được làm được, xem ra ông phải dặn dò Như Yên cho tốt, không nên đấu với đại tỷ của mình, nữ nhi Hoa gia nhà họ, sao có thể tự giết lẫn nhau đây, điều này thực sự là quá mức.

Mai viện, sắc mặt Vân thị khó coi khi nghe Hoa Như Yên nói chuyện hôm nay ở Nghênh Họa Lâu, nói đến chuyện Vân Ương Ương bị bắt phải cởi quần áo trước mặt mọi người, Vân Thị tức giận đến sắc mặt đều trắng, nắm chặt ngón tay dùng sức đứng lên, hung hăng đập bàn: “Tiện nhân này, chúng ta sẽ không bỏ qua cho nàng.”

“Dạ, ta cũng sẽ không buông tha nàng.”

Hoa Như Yên hung hăng mở miệng, tối nay nàng cũng đều ra mặt cầu tình, không nghĩ tới nữ nhân kia thế nhưng một chút mặt mũi cũng không cho nàng, rất đáng giận.

“Không bằng chúng ta bỏ tiền mua sát thủ giết chết nàng.” Vân Thị bỗng nhiên hạ giọng mở miệng, các nàng có thể tự mình không động thủ, chỉ cần bỏ tiền mua sát thủ giết nữ nhân kia, thần không biết quỷ không hay.

Bất quá Vân Thị nói lời đó, Hoa Như Yên lắc đầu trực tiếp cự tuyệt: “Đừng, mẫu thân, ngàn vạn lần không được làm chuyện điên rồ, phải biết rằng trên đời không có chuyện gì là có thể giấu kín được, nếu làm, tất nhiên sẽ lưu lại dấu vết, hiện tại Hoa Kinh Vũ còn mang thân thận hoàng gia Thái tử phi, nếu là chúng ta phái sát thủ giết nàng, hoàng thất sẽ không mặc kệ, Hoàng Hậu nương nương nhất định phái người điều tra chuyện này, nếu điều tra ra, hai người chúng ta chính là tội chết.”

Vân Thị nghe lời nói của Hoa Như Yên xong, bị dọa đến chảy mồ hôi lạnh, may mắn nữ nhi đầu óc thông minh, bà nghĩ thật đơn giản.

“Vậy con nói phải làm sao bây giờ, chẳng lẽ nhìn tiểu tiện nhân kia lộng hành như vậy?”

“Trước mắt chúng ta phải có biện pháp, đem thanh danh của nữ nhân này hủy hoại, chỉ cần hủy thanh danh của nàng ta, như vậy hoàng hậu sẽ không đồng ý để nàng ta làm Thái tử phi cùa Yến Vân quốc, người nghĩ nàng ta không là Thái tử phi nữa, chúng ta phái người giết nàng còn có vấn đề gì sao? Chính là giết chết mười Hoa Kinh Vũ, hoàng thất cũng sẽ không để ý tới chuyện này, bọn họ cũng không phải ăn cơm no không có việc gì làm.”

Hoa Như Yên hung hăng nói, Vân Thị gật đầu, cố gắng nghĩ cách như thế nào làm bại hoại thanh danh Hoa Kinh Vũ.