Tà Vương Tuyệt Sủng Chính Phi Độc Địa

Chương 63-1: Hai Nữ Quyết Đấu




Trước cửa Ngọc hoàng thư viện, xe ngựa Hiếu Thân vương phủ vừa đến. Tiểu ma vương Nam Cung Cẩn hào sảng kêu lên, thu hút nhiều người bốn phía vọng lại đây. Đồng thời theo sát phía sau là muội muội của hắn Nam Cung Vãn Nhi. Nam Cung Vãn Nhi cùng Nam Cung Cẩn hai người vừa xuống xe liền hướng Hoa Kinh đi tới.

“Hoa tỷ tỷ, ta cũng tới đây, ngươi cố lên.”

“Đa tạ Tiểu vương gia cùng Tiểu quận chúa,” Hoa Kinh Vũ thản nhiên nói cảm tạ. Người xem xung quanh chứng kiến hết thảy, trong mắt không khỏi lộ ra đố kỵ. Không nghĩ tới Tiểu vương gia của Hiếu Thân vương phủ cùng Tiểu quận chúa lại có quan hệ tốt như vậy với Hoa Kinh Vũ, nữ nhân này thật đúng là may mắn, rõ ràng độc ác như thế, lại có thể kết giao được bằng hữu như vậy, thật làm cho người ta ghen tị.

Bất quá không ai dám trêu chọc tiểu ma đầu Nam Cung Cẩn, cho nên chỉ dám nhìn mà xuýt xoa một chút liền tản ra nói chuyện. Đám người Hoa Kinh Vũ xoay người chuẩn bị tiến vào thư viện, không biết phía sau ai kêu một tiếng: “Vĩnh Lạc quận chúa đến đây, mau tránh ra.”

Một tiếng kêu làm không ít người vội vàng né ra tứ phía, giống như là sợ vị ôn thần nào vậy. Không chỉ dân chúng xung quanh, Nam Cung Cẩn cùng Nam Cung Vãn Nhi hai người sắc mặt cũng không được tốt. Hoa Kinh Vũ nghĩ một chút, từ trong trí nhớ tìm được vị Vĩnh Lạc quận chúa này chính là nữ nhi của trưởng công chúa. Trưởng công chúa là tỷ tỷ Hoàng thượng, lúc trẻ từng bị tiên hoàng gả Nam Chỉ hoà thân, ai biết trưởng công chúa mạng khổ, gả đi một năm thì vị hôn phu liền chết. Chẳng những vị hôn phu chết mà nàng còn sinh một nữ nhi. Cô nhi quả phụ thập phần đau khổ, trưởng công chúa liền biên một phong thơ gửi đến tiên hoàng, một phen khóc lóc than thân mình vì Yến Vân quốc mà hy sinh. Thế mà hiện tại tất cả mọi người đều đã quên nàng. Tiên hoàng trong lòng áy náy, liền phái người đón mẹ con hai nàng từ phương nam trở về kinh đô Yến quốc.

Trưởng công chúa quay lại kinh rồi ngược lại thật sự quá tiêu sái, trong phủ hàng đêm ca múa, khoái hoạt vô biên, nam sủng vô số. Mặc kệ là tiên hoàng hay là hoàng đế hiện tại, ai đối với nàng cũng đều rất khoang dung. Cho nên ở kinh thành, ai ai cũng biết tiếng tăm trưởng công chúa, không người nào dám chọc nàng bất mãn, tránh cho xui xẻo.

Cũng may là trưởng công chúa ngoại trừ thích nam sủng, cũng không có sở thích giết người phóng hỏa gì. Vĩnh Lạc quận chúa là nữ nhi của nàng, năm nay đã quá lứa hai mươi tuổi, còn chưa lập gia đình. Hoàng thượng chỉ hôn cho nàng, nàng trực tiếp kháng chỉ không tuân. Lại chọc cho long nhan giận dữ, muốn đem nàng đuổi về Nam Chỉ, đỡ phải ở chỗ này làm bẽ mặt hoàng thất. Ai biết trưởng công chúa nháo đến trong cung một phen khóc lóc náo loạn. Hoàng thượng buộc lòng phải thu hồi ý chỉ, cũng nhân tiện xuống nước tha cho quận chúa một lần.

Vị Vĩnh Lạc quận chúa này tuy rằng đã hai mươi tuổi, bình thường lại ru rú trong cung, gặp người rất ít. Nhưng tất cả mọi người đều biết rõ, Vĩnh Lạc quận chúa là đệ tử Ngọc hoàng học viện, đừng tưởng rằng võ công của nàng thấp. Kỳ thật vị này võ công hết sức lợi hại, tu vi nội lực cấp bảy, một tay sử dụng Du Long tiên đến xuất thần nhập hóa, thường nhân không phải đối thủ của nàng. Về phần nàng vì sao còn chưa tốt nghiệp, chính là bởi vì nàng lười mà quên. Trước giờ trong mấy kỳ tuyển chọn nàng không bao giờ tham gia, không ngờ hôm nay thế nhưng lại xuất hiện. Mọi người chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu một đàn quạ đen bay qua, trăm người cầu nguyện một chuyện, trăm ngàn không cần rơi vào tay vị Vĩnh Lạc quận chúa này, bởi vì thủ đoạn của nữ nhân này thật sự quá ác liệt.

Giá một tiếng, xe ngựa phủ công chúa ngừng trước cửa học viện, nhiều người tránh ra xa hơn nữa. Đám người Hoa Kinh Vũ vừa vặn đứng trước cửa thể nhưng không di chuyển, cùng nhau nhìn cỗ xe ngựa đi tới. Chỉ thấy từ trên xe trước tiên một lục y nữ tử bước xuống, xem ra hẳn là nha hoàn. Nàng ta cung kính vén rèm xe, ôn thanh mở miệng: “Quận chúa, đã đến Ngọc Hoàng thư viện.”

“Ừ,” một tiếng hừ lạnh lười biếng, một đạo thân ảnh đỏ tươi từ trên xe ngựa gọn gàng nhảy xuống. Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, nàng đẹp tựa một đóa hồng vân vừa hé nở, khí lệ u nhã, toàn thân toát lên vẻ diễm lệ. Vĩnh Lạc quận chúa dáng người cao gầy, da trắng như tuyết, mi dài mắt nhỏ, mũi môi mỏng manh lại tinh tế, ra vẻ một mỹ nhân bại hoại, còn là loại mỹ nhân có cá tính xấu xa. Khuôn mặt nàng tinh xảo mà thâm thúy, một đôi mắt đen so với đêm tối còn u ám hơn. Nàng tùy ý đảo mắt, toàn bộ mọi người trước Ngọc Hoàng thư viện lần lượt nhượng bộ lui binh. Vĩnh Lạc quận chúa miễn cưỡng quét mắt một cái, dẫn nha hoàn một đường hướng thư viện đi tới. Thời điểm nàng ta đi qua đám người Hoa Kinh Vũ chỉ dừng một chút, nhìn lướt qua Nam Cung Cẩn cùng Nam Cung Vãn Nhi, khóe môi có chút xốc lên, xem như thay lời chào hỏi. Mâu quang lại rơi đến trên người Hoa Kinh Vũ, ánh mắt thâm thúy, thanh âm u lãnh vang lên.

“Ngươi chính là Hoa Kinh Vũ?”

Hoa Kinh Vũ kinh ngạc nhíu mi, Vĩnh Lạc quận chúa thế nhưng nhận thức nàng, còn đặc biệt nhắc tới nàng, các nàng khi nào thì có giao tiếp, hay là? Ánh mắt Hoa Kinh Vũ u ám, không kiêu ngạo không siểm nịnh mở miệng: “Đúng vậy, tham kiến qua Vĩnh Lạc quận chúa.”

“Được, rất tốt,” Vĩnh Lạc quận chúa nói một câu, tay cầm trường tiên dẫn nha hoàn nghênh ngang rời đi. Phía sau Nam Cung Cẩn cùng Nam Cung Vãn Nhi hai người sắc mặt khỏi phải nói khó coi cỡ nào. Hoa Kinh Vũ nhìn nhìn hai người bọn họ, khó hiểu mở miệng: “Hai người các ngươi đây là làm sao?”

“Ma nữ thế nào thư đến viện?”

“Không phải là não động kinh muốn đi Ngọc Hoàng thư viện tham gia tỷ thí đi, nếu thật sự là như thế, Hoa tỷ tỷ, ngươi tốt nhất đừng tìm nàng chống đối mới được.”

Hoa Kinh Vũ nhíu mày, có chút không rõ, đối với tiếng tăm Vĩnh Lạc quận chúa, nàng nghe thấy cũng không nhiều, ngược lại nghe không ít về chuyện của mẹ nàng. Trưởng công chúa điện hạ tuy rằng niên kỷ không nhỏ, vẫn hoàn như thiếu nữ thích được mỹ nam truy đuổi, luôn luôn mang theo hai ba mỹ nam để trêu chọc chơi đùa. Đế đô không ít người chỉ trỏ sau lưng nàng, bất quá đâu có ai dám ở trước măt trưởng công chúa nói một câu.

Về phần Vĩnh Lạc quận chúa, chỉ nghe nói tính tình của nàng không tốt lắm, mấy cái khác thật không có nhiều tin tức. Có điều xem sắc mặt Nam Cung Cẩn cùng Nam Cung Vãn Nhi, chỉ sợ nữ nhân này là một cây lợi hại, bằng không hai ma đầu Hiếu Thân vương phủ làm sao sắc mặt khó coi như thế chứ.

“Nói một chút, hai người các ngươi thế nào tựa hồ có chút sợ Vĩnh Lạc quận chúa?”

Tiểu ma đầu Nam Cung Cẩn cho tới nay nhiều nhất chỉ biết sợ Nam Cung Lăng Thiên, không có nghe nói hắn sợ Vĩnh Lạc quận chúa.

Nam Cung Vãn Nhi thở ra một hơi, đưa tay túm lấy Hoa Kinh Vũ kéo về phía thư viện, vừa đi vừa nhỏ giọng nói: “Ngươi không biết tính tình nàng biến thái tới mức nào đâu, từ nhỏ đến lớn ta cùng ca ca ăn không ít phiền toái của nàng. Nữ nhân này tuyệt đối chỉ có thể dùng biến thái hình dung. Miễn là thứ nàng muốn, không thể không chiếm được. Nàng ta liều chết một mạng, cũng phải lấy được thứ nàng muốn, hơn nữa thủ đoạn tuyệt đối tàn nhẫn, biết không? Có một lần nàng muốn thứ gì trong tay ca ca, hai người bọn họ đánh thành một đoàn, nàng đánh không lại ca ca, liền giở chiêu cắn. Ca ca có thể thiếu chút nữa đem nàng đánh chết mà đâu có ra tay, cuối cùng bị thương so với nàng còn nặng hơn, nàng là cái loại trừ phi chết, nếu không sẽ không buông tay chịu thua.”

Đối với cá tính này của Vĩnh Lạc quận chúa, Hoa Kinh Vũ ngược lại có điểm thưởng thức, chẳng qua thủ đoạn tàn nhẫn quả thật có chút làm cho người ta sợ hãi.

Nam Cung Cẩn liếc nhìn Hoa Kinh Vũ, nghĩ đến Vĩnh Lạc quận chúa lúc nãy đặc biệt nhắc tới Vũ Nhi, trong lòng hắn luôn cảm thấy không ổn.

“Vũ Nhi, hôm nay ngươi nhưng trăm ngàn đừng gặp phải nữ ma đầu kia, bằng không các ngươi chỉ sợ đánh tới một mất một còn.”

“Có khoa trương như vậy sao?” Hoa Kinh Vũ có chút không tin, Vĩnh Lạc quận chúa tuy rằng khó chơi, nhưng ngày hôm nay chỉ là tuyển chọn thi đấu, cũng không cần liều mạng, khoa trương làm cái gì, huống chi nàng cùng Vĩnh Lạc quận chúa không cừu không oán. Một bên Nam Cung Vãn Nhi lập tức phối hợp với ca ca gật đầu: “Hoa tỷ tỷ, ta cũng có loại cảm giác này, Vĩnh Lạc lần này xuất hiện có chút quỷ dị, nàng trước giờ sẽ không xuất đầu lộ diện, mà hôm nay lại đến đây, mới vừa rồi còn đặc biệt nhắc tới ngươi. Ta thực sợ ngươi đụng phải nàng.”

“Đụng phải thì đụng phải, bản thân ta cũng muốn lĩnh giáo một chút võ công của Vĩnh Lạc quận chúa.” Hoa Kinh Vũ như trước lơ đễnh, nàng có chút thưởng thức con người Vĩnh Lạc quận chúa cá tính như vậy, không có sợ hãi bất an như Nam Cung Cẩn cùng Nam Cung Vãn Nhi.

“Cái gì mà lĩnh giáo, nàng ta chỉ biết đánh đến lúc ngươi quỳ xuống đất cầu xin tha thứ mới thôi, nếu không đem ngươi đánh thành như vậy, nữ nhân này tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Hơn nữa ngươi cũng là xương cốt cứng rắn, nếu hai người các ngươi ngày hôm nay gặp nhau, chỉ sợ sẽ có một tràng tử chiến.”

Nam Cung Vãn Nhi càng nói càng bất an, chuyện tình liên quan đến Hoa Kinh Vũ làm tâm tình nàng cũng bị ảnh hưởng. Hoa Thanh Phong bên cạnh sắc mặt trực tiếp trắng bệch, bắt lấy tay Hoa Kinh Vũ khẩn trương nói: “Vũ Nhi, Vĩnh Lạc quận chúa lần này sẽ không thật sự nhằm vào ngươi mà đến đi.”

Hoa Kinh Vũ thấy nàng bị dọa đến mức mặt mày trắng bệch, vội vàng trấn an nàng: “Không có việc gì, điều này hoàn toàn là chúng ta đoán mò, ta cùng Vĩnh Lạc quận chúa có cừu oán gì, nàng vì sao lại muốn gây sự với ta.”

Hoa Thanh Phong không trả lời, tâm tình thuỷ chung không buông xuống, có chút trầm trọng. Hoa Kinh Vũ nhìn về phía Nam Cung Cẩn cùng Nam Cung Vãn Nhi: “Vậy theo như các ngươi nói như vậy, Vĩnh Lạc quận chúa chẳng phải là vô pháp vô thiên, không có ai quản được nàng sao?.”

“Không, có một người có năng lực áp trụ nàng.”

“Ai nha,” Hoa Kinh Vũ ngược lại thập phần hiếu kì, cái vị Vĩnh Lạc quận chúa bá đạo kiêu ngạo không cố kỵ chỗ nào thế nhưng cũng biết sợ hãi một người, xem ra người này không đơn giản rồi. Nam Cung Cẩn bả vai run run một chút nói: “Ngoại trừ Lăng Thiên còn có người khác sao? Vĩnh Lạc mà nhìn thấy hắn thì nhất nhất an phận.”

Hoa Kinh Vũ không nói, bất quá nhìn thấy Nam Cung Cẩn cùng Nam Cung Vãn Nhi thay nàng lo lắng không thôi, vươn tay vỗ vai hai huynh muội bọn họ, trấn an: “Các ngươi cũng đừng buồn lo vô cớ, nói không chừng hôm nay ta không đụng phải Vĩnh Lạc quận chúa.”

“Chỉ mong như vậy đi.” Nam Cung Cẩn trong lòng cầu nguyện. Đoàn người vừa nói chuyện vừa hướng Ngọc Hoàng thư viện đi đến, không ít người cũng giống bọn hắn, vừa nói vừa hướng bên trong đi vào, khung cảnh thập phần náo nhiệt. Hoa Kinh Vũ xuôi theo dòng người vẫn chưa vào đến bên trong, liền nhìn thấy có mấy người chạy vội ra, đi đầu chính là Hách Liên Hiên. Phía sau hắn đám người Khương Duy cùng Tiểu Chiêu vừa thấy nàng liền nóng vội kêu lên: “Vũ Nhi, ngươi thế nào giờ mới đến, nhanh chút, bên trong báo danh gần xong rồi, nếu không báo là không còn kịp đâu.”

Hoa Kinh Vũ vừa nghe liền nóng nảy, không cùng Nam Cung Cẩn cùng Nam Cung Vãn Nhi bàn chuyện Vĩnh Lạc quận chúa nữa, chỉ chào bọn họ một tiếng: “Hai người các ngươi đi trước tìm địa phương ngồi đi, ta đi báo danh.”

“Được, ngươi đi đi.” Huynh muội Nam Cung Cẩn hai người phất tay, nhìn Hoa Kinh Vũ cùng Hách Liên Hiên rời đi. Đợi cho nàng rời khỏi, huynh muội hai người lo lắng lại nổi lên: “Ca ca, ta vẫn cảm thấy Vĩnh Lạc lúc này đây hình như là vì Hoa tỷ tỷ mà đến.”

“Ta cũng có loại cảm giác này,” Nam Cung Cẩn đồng tình.

Bọn họ biết Vĩnh Lạc từ nhỏ đến lớn, nữ nhân này tính tình lạnh lùng, không thích để ý người khác, nhưng ban nãy lại hướng về phía Hoa Kinh Vũ mở miệng, vẻ mặt kia rõ ràng hoàn toàn không có hảo ý.

“Ca ca, vậy làm sao bây giờ? Nếu nàng là vì Tiểu Vũ Nhi mà đến, như vậy khẳng định nghĩ biện pháp đối phó với Vũ Nhi, nơi này không có ai dám đắc tội nàng, chúng ta cũng chế ngự nàng không được.”

Nam Cung Vãn Nhi sốt ruột, Nam Cung Cẩn một bên nhíu mi nghĩ đối sách, rất nhanh nghĩ đến một người: “Ngày hôm qua Lăng Thiên cũng nói sẽ đến, chỉ cần hắn xuất hiện, nhất định có thể ngăn chặn Vĩnh Lạc, cứ làm như thế đi, ta ra trước cửa thư viện chờ hắn.”

Bên ngoài hai người huynh muội Nam Cung Cẩn vội muốn chết, bên trong Hoa Kinh Vũ đi theo Hách Liên Hiên đi đến chỗ báo danh rồi báo danh. Vị trưởng lão ở bàn đăng ký nhìn thấy Hoa Kinh Vũ xuất hiện thì kinh ngạc một hồi, bất quá cũng không ngăn cản, đưa danh sách cho nàng viết tên mình lên. Hoa Kinh Vũ nhanh chóng viết, rồi tìm một chút trên danh sách cũng không thấy tên Vĩnh Lạc quận chúa. Có lẽ nàng ta đăng ký tên thật, nàng cũng không biết Vĩnh Lạc quận chúa đích thực tên là gì, bất quá nữ nhân này chắc chắc xác định có tham gia.

Hoa Kinh Vũ cảm thấy mạc danh kỳ diệu, phía sau Hách Liên Hiên thấy nàng sắc mặt có chút lãnh, không khỏi quan tâm hỏi: “Vũ Nhi, sao thế?”

Hoa Kinh Vũ đứng thẳng dậy: “Không có việc gì, chúng ta đi thôi, bây giờ là tổ nữ tử hay là tổ nam tử?”

“Năm rồi là tổ nam tử thi đấu trước, nhưng năm nay nghe nói là tổ nữ tử so tài trước,” Hách Liên Hiên vẫn chú ý đến tình hình học viện, hiểu biết thực tế đương nhiên không ít, liền thông báo cho Hoa Kinh Vũ. Hoa Thanh Phong nhịn không được kinh ngạc hỏi: “Vì sao sửa lại.”

“Nghe học viện người ta nói Vĩnh Lạc quận chúa tham gia thi đấu năm nay, nàng không có kiên nhẫn chờ, cho nên thư viện trưởng lão đành đem hai tổ đổi thứ tự, trong thư viện đâu có ai mà dám đắc tội Vĩnh Lạc quận chúa, ai bảo sau lưng nàng ta có lão nương chứ.”

Hách Liên Hiên vừa dứt lời, Hoa Thanh Phong sắc mặt khó coi, nhìn về phía Hoa Kinh Vũ: “Vũ Nhi, Vĩnh Lạc quận chúa không phải hướng về phía ngươi mà tới đi.”

“Mặc kệ có phải nhằm về phía ta hay không, ta đều tiếp chiêu,” Hoa Kinh Vũ lạnh lùng mở miệng, nàng không biết lùi bước, ngày trước lúc nội lực mới đạt được cấp hai, nàng cũng chưa bao giờ đầu hàng ai. Huống chi bây giờ là cấp bảy, há có thể lui. Nếu thực lực của nàng không tốt, Vĩnh Lạc chắc chắn sẽ không hơn.

Hách Liên Liên, Khương Duy cùng với Tiểu Chiêu nghe xong, không khỏi kỳ quái: “Ngươi khi nào thì đắc tội Vĩnh Lạc quận chúa?”

Hoa Kinh Vũ vẻ mặt mạc danh kỳ diệu: “Ta khi nào thì đắc tội nàng. Ta còn chưa bao giờ thấy qua nàng đi.”

“Vậy như thế nào nói nàng tìm ngươi gây phiền toái,” Khương Duy kỳ quái mở miệng, Tiểu Chiêu một bên nhìn chằm chằm Hoa Kinh Vũ cùng Hoa Thanh Phong, sau đó mở miệng nói: “Vĩnh Lạc quận chúa này ta cũng có biết, tính khí nóng nảy không tốt, nhưng cũng không phải con người càn quấy. Nàng xem ra là người biết phân rõ phải trái, chỉ cần ngươi không chọc đến nàng, trên cơ bản nàng chắc chắn không để ý ngươi.”

“Chẳng lẽ Nam Cung Cẩn cùng Nam Cung Vãn Nhi phỏng đoán lầm.” Hoa Kinh Vũ nhíu mày nói, thúc giục Hách Liên Hiên: “Ngươi dẫn ta đến đài đi tỷ thí xem đi.”

“Đi, chúng ta đi thôi.”

Hách Liên Hiên ở phía trước dẫn đường, mọi người cùng nhau tiến về đài tỉ thí của Ngọc Hoàng thư viện.

Đài tỉ thí nằm ở phía tây Ngọc Hoàng thư viện, chẳng những được xây cao hai thước, phía dưới còn có thêm không ít bàn tiệc cho quý nhân. Ngoài ra còn có nước trà điểm tâm cùng với người thư viện phái ra hầu hạ. Phía trước ngoại trừ chỗ dành cho các thí sinh, còn có ghế ngồi của quan lại quyền quý trong triều. Hoa Kinh Vũ thân là tuyển thủ dự thi, cho nên theo đám người Hách Liên Hiên tiến thẳng về phía trước. Lúc này xung quanh đài tỷ thí một biển người náo nhiệt tưng bừng, đối với một nhân vật nổi tiếng đứng đầu kinh đô như Hoa Kinh Vũ, không ít người một phen chỉ trỏ nhỏ giọng nghị luận.

Hoa Kinh Vũ vẻ mặt thản nhiên, tao nhã dẫn đầu nhóm người băng qua đám đông, giống như cái gì cũng không nghe thấy. Bất quá tại thời điểm nàng vừa đến nơi, liền nhìn thấy một đạo thân ảnh đẹp như rặng mây đỏ kiều diễm tựa vào bàn tiệc, đường lưu sa tay áo rũ xuống như vân, bàn tay ngọc ngà dài nhỏ hoàn mỹ nâng chén rượu Hải Đường hảo hạn. Đẹp đến quỷ mê yêu trị, lười biếng uống rượu, chậm rãi nâng mắt nhìn về phía Hoa Kinh Vũ. Khoé môi lạnh lẽo cong lên tựa phi tựa tiếu, con ngươi dường như loé lên tia nguy hiểm.

Nữ tử diễm lệ này chính là nhân vật lúc trước các nàng thảo luận, Vĩnh Lạc quận chúa. Hoa Kinh Vũ thấy nàng nhìn lại đây, ánh mắt hơi hơi nheo lại, khóe môi đồng dạng cong lên, nghênh thị Vĩnh Lạc quận chúa. Xem ra nữ nhân này mục tiêu hôm nay quả thật là nàng, rất tốt, nàng bây giờ cũng không sợ một người như vậy, tuy nàng ta rất lợi hại, nhưng Hoa Kinh Vũ nàng đồng dạng không phải là người chỉ biết ngồi chờ chết. Hoa Kinh Vũ hừ lạnh một tiếng, lập tức lướt qua bên người Vĩnh Lạc quận chúa, hướng một chỗ ngồi khác đi đến.

Vĩnh Lạc quận chúa ở phía sau khóe môi chứa nụ cười nghiền ngẫm, ánh mắt lóe ra nồng hậu hứng thú, thú vị a.

Hoa Kinh Vũ cùng đám người Hách Liên Hiên vừa ngồi xuống, vài người liền vây quanh nàng. Ánh mắt của Vĩnh Lạc quận chúa, các nàng đều nhìn thấy rất rõ ràng, hiển nhiên nữ nhân này mục tiêu nhắm đến Hoa Kinh Vũ: “Tiểu Vũ Nhi, người này rất nguy hiểm, Vĩnh Lạc quận chúa dường như thật sự nhằm vào ngươi?”

“Ngươi thế nào trêu chọc ma đầu kia?” Khương Duy kỳ quái truy vấn, Hoa Kinh Vũ lắc đầu. Trên thực tế nàng chưa từng có gặp qua Vĩnh Lạc quận chúa, cho dù là đời trước hay đời sau đều chưa gặp qua nữ nhân này, vì thế lấy đâu ra trêu trọc.

“Vậy Vĩnh Lạc quận chúa vì sao một bộ dáng muốn tìm ngươi gây phiền toái?”

Tiểu Chiêu hoang mang hỏi, Hoa Kinh Vũ lắc đầu, ngẩng đầu nhìn về phía bằng hữu bên cạnh: “Các ngươi đừng lo lắng, nếu ta quyết định tham gia thi đấu, vốn không có sợ nữ nhân như vầy, cho dù nàng có lợi hại thì đã sao?”

Hoa Kinh Vũ khóe môi cong lên mang theo một chút huyết tinh, ánh mắt âm trầm dữ dội. Vài người trước mắt lập tức quanh thân mồ hôi lạnh. Các nàng biết được, hôm nay hai nữ nhân này nếu chống lại nhau, chỉ sợ không chết không ngừng, hai nàng đều là nhân vật tàn nhẫn.

Mọi người yên tĩnh trở lại, không có ai nói chuyện, đột nhiên có người đi đến chào hỏi: “Hoa tỷ tỷ, ngươi đã tới?”