Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 989: Lên cấp mười (4)




Nếu mà bị đánh trúng, cho dù là Yên Hà tiên tử, ngay cả xác cũng không còn à.

Lúc này, trong không trung đã không có sấm sét khác.

Chỉ có lôi cầu thật lớn đang dịch chuyển rung động. 

Bầu trời yên tĩnh, nhưng càng làm cho người ta sợ hãi.

Toàn thân Yên Hà tiên tử cứng đờ, nàng không ngừng nuốt nước miếng, toàn thân không ngừng lui về sau, lại lui về sau!

Nhưng mà, làm cho nàng kinh sợ nhất là quang cầu lôi điện dường như đi theo nàng. 

Nàng đi chỗ nào, lôi cầu liền đi đến chỗ đó.

Yên Hà tiên tử vừa sợ lại vừa tức, quả thật nàng sắp muốn ngất rồi.

Quả thật cũng không thể trách Yên Hà tiên tử được, bất kỳ ai cho dù trên đỉnh đầu có vị tổ tông đi theo như vậy, ai cũng đều sợ hãi. 

Yên Hà tiên tử liếc mắt, nàng nhìn đến bên Tô Lạc.

Lúc này Tô Lạc đang dựa vào gốc cây, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh.

Nhưng ít ra nàng còn sống. 

Không, không đúng!

Yên Hà tiên tử không phải kẻ ngốc, cho nên nàng nghĩ ngay đến vấn đề mấu chốt.

Lúc trước Lôi Kiếp cuồn cuộn hạ xuống, tay của nàng toàn bộ hóa thành khói nhẹ bay đi. 

Nhưng mà Tô Lạc lại không chút nào sức lực nào kháng cự, nàng lại không có việc gì!

Nói cách này, trên người nàng nhất định mang vật trân quý!

Yên Hà tiên tử không có đoán được Tị Lôi Châu, có điều nàng nhận định trên người Tô Lạc có vật báu tránh được sấm sét. 

Nghĩ đến đây, thân hình Yên Hà tiên tử như bị điện giật, bắn về phía Tô Lạc.

Nam Cung Lưu Vân vẫn luôn chú ý đến hành động lão vu bà Yên Tử.

Thấy nàng bỗng nhiên lao về phía Tô Lạc, đáy mắt Nam Cung Lưu Vân hiện lên tia khói mù. 

Lạc Lạc của hắn tuy rằng có chứa Tị Lôi Châu, nhưng Tị Lôi cChâu cũng không phải là vạn năng.

Tị Lôi Châu có thể tránh được Lôi Kiếp, nhưng mà lôi cầu kia như vậy khiến cho người ta sợ hãi, một chút sơ ý thôi cũng hồn bay phách lạc rồi.

Nam Cung Lưu Vân sao có thể để cho bảo bối Lạc Lạc của hắn chịu nguy hiểm như vậy? 

Bởi vì Nam Cung Lưu Vân sớm đã có chuẩn bị, cho nên khoảng cách tương đối gần với Tô Lạc.

Mắt thấy Yên Hà tiên tử phóng đến Tô Lạc, Nam Cung Lưu Vân cũng đẩy nhanh tốc độ, trong giây lát một chân đá vào bụng Yên Hà tiên tử!

Bởi vì Yên Hà tiên tử dùng hết sức phóng đi, cho nên muốn lui cũng không thể lui được. 

Sức mạnh Nam Cung Lưu Vân đã là cấp mười, bây giờ so với lúc trước là một trời một vực!

Cho nên nhất thời Yên Hà tiên tử chưa kịp chuẩn bị liền bị đá trúng.

Thế là cả người nàng bị văng ngược trở lại. 

“Phanh phanh phanh!”

Cả người Yên Hà tiên tử bị văng trúng vào tảng đá.

Đỉnh núi cao như vậy thế nhưng lại bị nàng đụng thành bình địa, Yên Hà tiên tử cuối cùng rơi vào một cái đầm nước. 

Trong lúc sấm sét, lại rơi vào đầm nước, đây quả thật là điều vô cùng đáng sợ.

Yên Hà tiên tử nhịn cơn đau ở bụng, một bước nhảy bay lên trên bờ.

Nhưng mà giống như ông trời không ở phía Yên Hà tiên tử. 

Vào lúc này, sấm sét ở trong không trung cũng đã ngưng tụ xong.

Lôi cầu kia càng ép càng thấp, càng ép càng thấp...

Cuối cùng! 

Diện tích lôi cầu có thể so với đầm nước, thẳng tắp rơi xuống dưới!

Không...

Thần sắc Yên Hà tiên tử lập tức thay đổi! 

Tử mang liên tục, thiên địa biến sắc!

“Ta không muốn chết, a...”

Tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp nơi. 

Sấm sét hoàn toàn bộc phát ra hết.

Sức mạnh lôi cầu bắn ra, mạnh mẽ không thể địch nổi.

Nam Cung Lưu Vân đã sớm bế Tô Lạc, bay nhanh về phía trước. 

Chạy chạy chạy!

Lôi Kiếp lúc này nổ mạnh, không gian hỗn loạn, Nam Cung Lưu Vân không dám xé rách không gian!

Nếu xé rách không gian, phải trả một phần giá trị, mà hắn cũng không trả nổi được. 

Nam Cung Lưu Vân ôm Tô Lạc, chạy nhanh về phía trước.

Ở phía sau, sức mạnh lôi cầu nổ tung không ngừng lan tràn đuổi theo sau lưng hắn.

Ở dưới ánh sáng lôi cầu, mặt đất cháy đen, không có một ngọn cỏ. 

Tốc độ lôi quang lan tràn, so với tốc độ chạy như bay của Nam Cung Lưu Vân còn nhanh hơn!

Cuối cùng, Nam Cung Lưu Vân ném Tô Lạc đi ra xa...