Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 982: Thời khắc sinh tử (4)




Oán hận ném Tiểu Thần Long xuống, tầm mắt Yên Hà tiên tử lập tức chuyển về phía Tô Lạc.

Lúc trước, Tô Lạc bị Yên Hà tiên tử đập hai quyền mạnh mẽ.

Chiêu thứ nhất còn đỡ, có hư vô không gian che chắn, ở giữa không trung tan đi vài phần lực đạo, cho nên tuy nàng bị thương nặng, nhưng không đến mức nguy hiểm đến tính mạng. 

Chiêu thứ hai của lão vu bà Yên Hà, chính là ẩn chứa trong đó sức mạnh vô tận!

Lại khoảng cách gần như vậy.

Tô Lạc muốn tránh cũng không tránh được, bị đánh trực tiếp bởi sức mạnh vô cùng lớn. 

Lúc này, Tô Lạc đang nằm trên mặt đất, máu tươi trong miệng liên tục tràn ra bên ngoài.

Cả người nàng không hề nhúc nhích, giống như ngay cả hô hấp cũng không còn.

Yên Hà tiên tử đi vài bước đến trước mặt Tô Lạc, từ trên cao nhìn xuống, hờ hững mà châm biếm nhìn nàng nằm trên mặt đất. 

Mưa như cũ trút xuống.

Mưa lớn gió giật liên tục, từng giọt mưa rơi xuống mặt đất.

Sắc mặt Tô Lạc vốn đã tái nhợt, lại bị trời mưa to cọ rửa sạch sẽ, bây giờ trắng bệch trong suốt, không còn một chút máu nào. 

Khóe miệng Yên Hà tiên tử kéo lên nụ cười lạnh lẽo: “Nghiên Hoa đồ tiện nhân kia! Mở to đôi mắt của ngươi nhìn đi, con gái bảo bối của ngươi sắp chết rồi.”

Tinh thần Yên Hà tiên tử lúc này giống như đang chìm đắm trong quá khứ, nàng tuy đang cười, nhưng trên mặt lại khủng bố dữ tợn, khiến người khác nhìn cảm thấy kinh sợ.

Cả người nàng chậm rãi ngồi xổm xuống, rút chủy thủ ra, ở trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Tô Lạc khoa tay múa chân. 

“Trước lúc giết ngươi, tự nhiên ta lại muốn hủy khuôn mặt này của ngươi.”

Trên đời Yên Hà tiên tử ghét nhất là người khác xinh đẹp hơn nàng.

Hận nhất chính là dung nhan của Nghiên Hoa kia. 

Bây giờ Tô Lạc có cả tố chất của hai người, làm sao lại không thể dẫn đến sự ganh ghét của lão vu bà Yên Hà?

Chủy thủ trong tay lão vu bà Yên Hà tỏa ra ánh sáng lấp lánh, một tấc một tấc ép sát tới khuôn mặt trắng nõn đẹp đẽ của Tô Lạc.

Khuôn mặt này, quả thật là tuyệt thế giai nhân, chỉ một ánh mắt nhìn thấy thôi cũng đã bị dụ hoặc, không cách nào thoát được.

Trong mắt lão vu bà Yên Hà hiện lên tia độc ác, chủy thủ trong tay nàng khẽ động, vạch thật mạnh xuống khuôn mặt trắng nõn của Tô Lạc. 

Theo lực đạo của lão vu bà Yên Hà, chỉ cần kéo như nét bút, cũng đủ khiến khuôn mặt Tô Lạc bị hủy rồi!

Mà Tô Lạc lúc này, im lặng nằm trên mặt đất, hơi thở mong manh, giống như có thể ngừng thở bất cứ lúc nào.

Tô Lạc không hề có chút sức lực nào phản kháng. 

Cục đá nhỏ của nàng, bởi vì lần trước nó đốt cháy lão vu bà Yên Hà cứu nàng, cho nên bây giờ vẫn đang ngủ say trong không gian.

Tiểu Thần Long bị lão vu bà Yên Hà đụng hôn mê, sống chết chưa rõ.

Lúc lão vu bà Yên Hà đang dùng sức hạ đao xuống! 

“Dừng tay!”

Một âm thanh kinh thiên động địa cuồn cuộn từ trong không trung truyền đến.

Một bóng người đen nhánh từ trên đám mây nhảy xuống! 

Bóng dáng Nam Cung Lưu Vân, xuất hiện ở giữa không trung.

Hắn chưởng phong chế ngự lão vu bà Yên Hà, khí thế như lửa, khó bề chống đỡ, đánh thật mạnh về phía đối phương.

Nhưng mà, do Nam Cung Lưu Vân ở khoảng cách xa. 

Chủy thủ trong tay lão vu bà Yên Hà lại cách Tô Lạc một tấc ngắn ngủi.

Mắt thấy có người đến cứu Tô Lạc, lão vu bà Yên Hà lập tức thay đổi chủ ý.

Trong nháy mắt, thần sắc Yên Hà tiên tử khó lường, lúc sáng lúc tối. 

Bỗng nhiên khóe miệng nàng kéo lên nụ cười tàn nhẫn độc ác.

Có người tới cứu xú nha đầu này?

Được, rất tốt! 

Vậy giết nàng trước, diệt trừ hậu họa về sau, sau đó hủy dung nhan nàng cũng không muộn.

Chưởng phong của Nam Cung Lưu Vân trong nháy mắt đã truyền đến.

Lão vu bà Yên Hà cảm thấy sức mạnh của đối phương không yếu, nhưng cũng không đến mức mạnh khiến nàng chống đỡ không được. 

Nàng dùng tám phần lực ngăn cản công kích đang đến.

Mặt khác hai phần lực còn lại dùng ở trên chủy thủ!

Khóe miệng nàng kéo lên nụ cười độc ác dữ tợn, chủy thủ lạnh lẽo hướng đến yết hầu Tô Lạc đang nằm hôn mê bất tỉnh! 

Nam Cung Lưu Vân nhìn thấy cảnh này, gần như trực tiếp từ không trung nhảy xuống.