Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 980: Thời khắc sinh tử (2)




Thủ ấn đột nhiên kéo dài, phóng lớn, rất nhanh nó đã giống như một ngọn núi cao khổng lồ.

Yên Hà lão vu bà vung tay lên.

Cả ngọn núi cao trong giây lát lao về phía Tô Lạc. 

Trong lúc nhất thời, cuồng phong gào thét.

Trong không gian xuất hiện âm thanh ù ù ù.

Mắt thấy ngọn núi cao lao tới chỗ mình, đồng tử Tô Lạc hơi co lại. 

Nhưng mà rất nhanh, đáy mắt Tô Lạc lại hiện lên một tia sáng thoải mái.

Thật kì diệu, cảm xúc thanh thản trước khi chết lại xuất hiện lần nữa.

Nam Cung Lưu Vân, ngươi hận ta, vậy thì cứ vĩnh viễn hận ta đi… Vĩnh viễn không cần quay lại tìm ta nữa… 

Khóe miệng Tô Lạc tươi cười càng thêm sáng lạn…

Ngay tại giây phút này, cả ngọn núi cao hung hăng đập vào người nàng!

“Rầm!” 

Cả ngọn núi đều rung lắc kịch liệt.

Tô Lạc đánh bay đi thật xa.

Trong chớp mắt, lúc bị đánh trúng, Tô Lạc đã đau đến mất đi cảm giác. 

Chờ tới khi rớt xuống mặt đất thật mạnh một lần nữa, nàng đã hoàn toàn không còn cảm giác được đau nữa.

Lúc Tô Lạc bị ngọn núi kia đập trúng…

Bởi vì trước đó, hư vô không gian đã bị Yên Hà lão vu bà nghiền nát bằng chiêu thứ nhất của mình, nên trong khoảng thời gian ngắn, Tô Lạc không có cách nào dùng lại. 

Khi Tô Lạc đang chờ chết, một tia sáng màu trắng từ trong cơ thể Tô Lạc nháy mắt bay ra.

Tiểu Thần Long lao ra như một viên đạn, bay nhanh về phía Yên Hà lão vu bà.

Trong không trung xuất hiện một vệt tàn ảnh khiến người khác hoa cả mắt. 

Bởi vì Yên Hà tiên tử dồn toàn bộ lực chú ý lên người Tô Lạc, cho nên bà ta không để ý tới bóng trắng đang tới gần.

Chời tới khi bà ta chú ý tới, thì Tiểu Thần Long đã nhảy đến trước mặt bà ta.

Tiểu Thần Long xẹt một tiếng bay vụt lên người Yên Hà tiên tử. 

Yên Hà tiên tử đang muốn bóp chết tiểu súc sinh này.

Nhưng thân thể Tiểu Thần Long lại linh hoạt, trong giây lát đã cắn lấy ngón tay cái của Yên Hà tiên tử.

Yên Hà tiên tử dù cẩn thận mấy cũng có sai sót, thì đừng nói đối phó với Tiểu Thần Long linh hoạt. 

Tiểu Thần Long há miệng hướng tới ngón tay kia, hung hăng mà cặp lấy.

Chỉ nghe thấy “rắc” một tiếng, ngón tay cái bên phải của Yên Hà lão vu bà đã bị Tiểu Thần Long cắn đứt tận gốc.

Yên Hà lão vu bà tức giận đến nỗi đầu bốc khói. 

Trên ngón tay cái kia, có đeo một chiếc nhẫn ngọc bích, chiếc nhẫn đó là…

“Mau nhả ra!” Yên Hà lão vu bà cực kì tức giận, một tay bóp chặt cổ Tiểu Thần Long.

Thực lực của Tiểu Thần Long rốt cuộc kém hơn bà ta rất nhiều, nó mới sơ hở một chút đã bị Yên Hà lão vu bà tóm được cổ, hai chân sau treo lơ lửng giữa không trung. 

Yên Hà tiên tử dùng lực thật lớn, siết cổ Tiểu Thần Long đến nỗi nó le thẳng lưỡi ra ngoài, hai mắt trắng dã.

“Nhả ra! Có tin lão nương bóp chết người không hả?” Khuôn mặt Yên Hà tiên tử vặn vẹo, hai mắt trợn như muốn rớt cả tròng.

Đôi mắt của Tiểu Thần Long vốn dĩ trắng đen phân rõ, trong sáng, to tròn, lúc này lại hiện lên vô số tơ máu. 

Móng vuốt sắc bén của nó hung hăng cào cấu bàn tay của Yên Hà tiên tử.

Tức khắc, bàn tay kia đầm đìa máu tươi.

Yên Hà tiên tử tức giận đến mức sắc mặt xanh mét. Bà ta theo bản năng mà ném thật mạnh Tiểu Thần Long lên tảng đá. 

Long tộc hay để bụng lại rất bênh vực người nhà, Yên Hà tiên tử không phải không biết chuyện đó. Cho nên, bà ta mới đối xử với Tiểu Thần Long không giống như Tô Lạc, đòi đánh đòi giết.

Tiểu Thần Long bị Yên Hà tiên tử dùng mười phần lực đạo ném đi, tức khắc đầu nghiêng sang một bên, ngất xỉu tại chỗ.

Yên Hà tiên tử oán hận mà trừng mắt với Tiểu Thần Long. 

Nếu bà ta có thể, thì đương nhiên sẽ mổ bụng Tiểu Thần Long ra, để lấy lại chiếc nhẫn ngọc bích kia.

Nhưng kiêng kị với uy thế của Long tộc, nên Yên Hà tiên tử không dám giết Tiểu Thần Long. Cho dù cả hai đang ở trong rừng rậm hoang tàn vắng vẻ, bà ta cũng không dám.

Yên Hà tiên tử chỉ có thể xách Tiểu Thần Long lên, chọt ngón tay vào trong miệng của nó mà tìm kiếm. 

Một bên chịu đựng ghê tởm, một bên nỗ lực mà tìm kiếm.

Nhưng mà bà ta tìm một lúc lâu, cũng không tìm thấy cái gì hết.