Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 98: Tìm U Thăm Bảo (4)




Chỉ thấy Tô Lạc giơ tay lên, con dao kia cũng đã rơi vào tay áo của nàng.

Nhưng là Nộn Lục chỉ lo tìm quyển sách kia, cho nên hoàn toàn không chú ý tới Tô Lạc.

“Rốt cuộc ở nơi nào? Sao lại tìm không thấy?” Tô Lạc nghi hoặc mà nói, nắm chặt con dao trong ống tay áo, thân mình lại lặng yên không một tiếng động mà tới gần Nộn Lục.

“Chẳng lẽ là…” Nộn Lục nhíu mày, nàng đang muốn xoay người, lại bỗng nhiên cảm thấy có cái bóng nhoáng lên trước mắt, nàng theo bản năng mà dùng tay đón đỡ, nhưng bi kịch chính là cổ tay nàng lại bị cắt đứt trụi lủi!

Tức khắc, máu tươi cuồng phun ra!

“A!” Nhìn nửa cánh tay rơi trên đất, Nộn Lục lúc này mới ý thức được đã xảy ra chuyện gì, nàng đau đến mức kêu to lên!

Tô Lạc đối với kết quả này chỉ nở nụ cười giả tạo.

Vốn nàng đã thiết kế rất tốt, trực tiếp từ phía sau lưng đâm vào tim, lấy tốc độ và sự chính xác của tay nàng, Nộn Lục tuyệt không có cơ hội chạy thoát, nhưng ai ngờ cuối cùng lại làm nàng chạy thoát một kiếp.

Nếu lúc này Nộn Lục xoay người chạy, như vậy nàng tuy rằng bị mất một tay, nhưng tánh mạng lại không sao.

Đáng tiếc, hiện giờ nàng hận chết Tô Lạc, hận không thể thiên đao vạn quả giết nàng để giải mối hận trong lòng. Vì thế nàng không chút nghĩ ngợi, chịu đựng đau nhức nhặt lên trường kiếm, trực tiếp công kích Tô Lạc.

Đáy mắt Tô Lạc hiện lên một nụ cười lạnh, nàng lấy ra một quyển sách từ không gian vứt tới chổ Nộn Lục, trên mặt mang cười: “Nhớ chụp được nha, đừng có mà ném đi mất.”

“Đơn thuốc Vô Danh?” Nộn Lục mở to hai mắt, kinh ngạc mà nhìn đơn thuốc Vô Danh xuất hiện trong tay Tô Lạc, trong lúc nhất thời có chút ngây người.

Nhưng mà, chính là ngắn ngủn trong nháy mắt này, đối với Tô Lạc mà nói là đã đủ rồi!

Khi ném ra đơn thuốc Vô Danh, nàng cũng đã chạy tới phía sau. Khi Nộn Lục vẫn còn đang ngây người, Tô Lạc lại giống như ác ma đến từ địa ngục, con dao mới nắm trong tay xẹt ngang qua cổ Nộn Lục.

Tức khắc, máu tươi như suối phun!

Nộn Lục trơ mắt mà nhìn đơn thuốc Vô Danh, đốt ngón tay trở nên trắng bệch, trong lòng tức giận đến sắp nổ mạnh.

Nhưng là, nàng chỉ có thể nhìn máu tươi trên cổ không ngừng phun trào mà ra, trừng mắt Tô Lạc, vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ: “Không, không gian… pháp sư…”

Sau đó, nàng hết sức không cam lòng ngã xuống, đôi mắt mở to tròn trịa mà dữ tợn, đến chết cũng không nhắm mắt.

Tô Lạc lấy lại đơn thuốc Vô Danh từ trong tay nàng, vỗ vỗ tro bụi ở trên mặt, cười tủm tỉm mà nói: “Không sai, bổn cô nương chính là pháp sư không gian, đáng tiếc ngươi đến chết mới biết được, quá, muộn!”

Lúc này, Tô Lạc vô cùng cảm tạ cái không gian này. Tuy rằng ngay từ đầu nàng cảm thấy khá là râu ria, nhưng hiện tại nàng đã dần dần phát hiện chỗ tốt của nó.

Tiêu diệt vị cô nương này xong, Tô Lạc bắt đầu càn quét bảo bối.

Lúc này nàng đang đứng ở bên cạnh kệ sách, trên kệ đều là các loại dược tề thư lâu năm, rất nhiều thứ Tô Lạc đều xem không hiểu.

Nhưng này không quan hệ, cầm lại chậm rãi nghiên cứu thôi. Tô Lạc cũng không lấy từng cuốn, nàng trực tiếp đem toàn bộ kệ sách đều thu vào không gian.

Lúc sau, Tô Lạc chống cằm, vây quanh Tử Hỏa dược đỉnh, nàng từ trên xuống dưới đánh giá nó, một bên khó hiểu mà tự hỏi.

Dược đỉnh này cũng chẳng có chỗ kì diệu nào, sao lại nặng như vậy chứ?

Đúng vậy, vừa rồi Tô Lạc đã thí nghiệm qua.