Vân Khởi chăm chú nhìn nàng, gằn từng chữ một: “Ngươi muốn trốn tránh ta, nhưng hiện tại, nơi an toàn nhất chính là ở cạnh ta.”
Tô Lạc cười nhạo một tiếng: “Ngươi đừng tự quá xem trọng bản thân, thưa Tam hoàng tử điện hạ!”
“Lạc Lạc.” Vân Khởi thâm tình nhìn Tô Lạc, trong mắt chất chứa tình ý khó có thể diễn tả bằng lời.
Nhưng Tô Lạc lại trào phúng nhìn lại hắn.
Ánh mắt Vân Khởi hơi hơi buồn bã.
“Hai chữ này ngươi không có tư cách gọi, thưa Tam hoàng tử điện hạ! Thỉnh gọi ta là Tô cô nương.” Ánh mắt Tô Lạc lạnh băng vô tình.
“Tô Lạc!” Vân Khởi thay đổi cách xưng hô.
“Tô Lạc cô nương! Ta và ngươi không thân thiết như vậy!” Tô Lạc không chút lưu tình mà cười lạnh.
“Tô Lạc...” Vân Khởi nhíu mày.
“Tô Lạc cái đầu ngươi! Ta có nói ta chính là Tô Lạc sao? Tô Lạc lớn lên đẹp được như ta sao?” Đáy mắt Tô Lạc hiện giờ là lửa giận bừng bừng.
“...” Vân Khởi sửng sốt, bất đắc dĩ mà vuốt cằm.
Tô Lạc trước kia thật đúng là không có xinh đẹp như nàng hiện tại, Tô Lạc của nước Đông Lăng cũng không đẹp bằng nàng... Nhưng mà hắn biết nàng chính là nàng.
“Không còn lời gì để nói?” Tô Lạc hừ lạnh một tiếng, liếc xéo hắn một cái, sau đó rời khỏi.
Nàng không muốn lưu lại nơi này thêm một giây một phút nào nữa!
Nhìn bóng dáng Tô Lạc nổi giận đùng đùng rời khỏi, đôi mắt sáng lấp lánh như ngôi sao trên trời của Vân Khởi bỗng liền ảm đạm trong nháy mắt.
Hai tay bên người nắm chặt.
Lạc Lạc, nàng cuối cùng rồi cũng sẽ trở về bên cạnh ta!
Sau khi Tô Lạc trở về, tâm tình nàng vô cùng tệ.
Ttiểu công chúa Ngọc Lâm nhìn thấy Tô Lạc, liền tung tăng nhảy vọt tới trước mặt nàng: “Ô, Vân Lạc ngươi đã về rồi à?”
Vừa nói, tiểu công chúa vừa nghiêng đầu nhìn ra phía sau.
Phía sau Tô Lạc lúc này không một bóng người, chỉ có bóng đêm đen nhánh cùng gió lạnh cô đơn.
Tô Lạc lãnh đạm quét mắt nhìn tiểu công chúa một cái, rồi xoay người đi vào xe ngựa dành cho nàng.
Để lại tiểu công chúa ngơ ngẩn đứng tại chỗ.
“Vân Lạc hình như đang tức giận.” Tiểu công chúa rụt cổ, nhìn màn xe đóng chặt. Nàng tiện thể quay đầu lại nhìn đến núi rừng yên tĩnh, cười hì hì: “ Có khó khăn mới có tính khiêu chiến, Tam ca ca cố lên!”
Nghe được tiếng hừ lạnh từ trong xe ngựa truyền ra, tiểu công chúa le lưỡi, rón ra rón rén mà chạy đi.
Trong xe ngựa, Tô Lạc dựa vào thùng xe, vùi mình trong bóng đêm đen nhánh.
Thật ra nàng không giận tiểu công chúa Ngọc Lâm, người nàng giận chính là Vân Khởi.
Rõ ràng là hắn đã phản bội nàng. Rõ ràng chính là hắn đã tự tay giết nàng, nhưng hiện tại thì sao? Hắn lại xem như chưa có chuyện gì xảy ra, không hề áy náy mà đứng trước mặt nàng, thâm tình chân thành mà gọi nàng hai tiếng Lạc Lạc.
Hừ! Thật là vô sỉ đến cực điểm!
Tô Lạc một bụng lửa giận không có chỗ phát tiết, tức giận đến mức lục phủ ngũ tạng đều đau.
“Vân Khởi! Vốn dĩ ta đã muốn bỏ qua món nợ của kiếp trước. Nhưng chính ngươi lại tự tìm đến cửa, nếu ta không trả thù ngươi, chẳng phải là thẹn với sự ưu ái của ông trời sao?
Trong bóng đêm đen nhánh như mực, ánh mắt Tô Lạc loé lên một tia lạnh lùng, tựa như sao trời lấp lánh trên cao.
Nàng vốn định tính toán làm sao để trốn đi trong đêm.
Nhưng hiện tại nàng không thể bỏ đi.
Nàng rõ ràng là người bị hại, sao nàng phải lén lút bỏ trốn? Nếu nàng bỏ trốn thật, chẳng phải là quá uỷ khuất cho nàng hay sao?
Cho nên, Tô Lạc quyết định lưu lại.
Trộm bí kíp Linh Vũ Bộ là một nguyên nhân, trả thù Vân Khởi hiện đã trở thành nguyên nhân chủ yếu!
Ngày thứ hai.
Mặt trời từ từ ló dạng ở phía đông, chung quanh liền truyền đến những tiếng sột soạt.
Không đến một nén nhang, đội hộ vệ đã chuẩn bị xong, đoàn người tiếp tục khởi hành.
“Vân Lạc, trong hôm nay chúng ta sẽ hồi cung! Ngươi có vui không?”
Không biết từ khi nào, tiểu công chúa tính tình cổ quái đã phóng lên xe ngựa ngồi cùng với Tô Lạc.