Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 911: Sống chết nguy cấp (9)




Đồng đội B đã vĩnh viễn kết thúc kiếp sống sát thủ của hắn.

Mà lúc này, còn có mười tám người khác.

Mức độ hoàn thành nhiệm vụ: 1/19 

Vì thế, đội trưởng mang theo tám người lao về phía trước, một đường đuổi theo Tô Lạc, nhưng mà Tô Lạc đâu rồi?

Tay nàng cầm theo thanh đao, tìm cách tiêu diệt bọn họ.

Mục tiêu của nàng rất đơn giản. 

Nhưng mà, lúc nãy chỉ có một người ở trước mặt, thì nàng có thể một mình đánh lén được.

Còn bây giờ, khi hai ba người cùng xông đến một lúc thì nàng phải đem Tiểu Thần Long và Tương Tư Thụ ra để trợ chiến.

Suốt một đoạn đường đánh đánh giết giết. 

Đội ngũ chỉnh tề kia, bao gồm đội trưởng và chín người khác, tất cả đều bị Tô Lạc đánh bại.

Đội trưởng chạy phía trước nên hoàn toàn không phát hiện có chuyện khác thường.

Dần dần, hắn cảm nhận được tiếng bước chân ngày càng yên tĩnh, mà thân ảnh của người phía trước đã nhanh chóng biến mất. 

Đôi mắt đội trưởng hơi nhíu, giơ tay, thanh âm lạnh lùng, hạ mệnh lệnh: “Dừng lại!”

Nhưng mà theo sau mệnh lệnh của hắn, chỉ có thưa thớt vài tiếng dậm chân.

Đáy lòng đội trưởng bỗng nhiên có một loại dự cảm không lành, hắn xoay người. 

Lúc này, phía sau hắn chỉ còn lại hai thân ảnh.

Khóe miệng đội trưởng giật giật: “Người đâu hết rồi?”

Số Hai và số Ba nhìn nhau… 

Bọn họ quay đầu lại, phát hiện phía sau chẳng còn ai cả!

Chuyện này rốt cuộc là sao đây?

Dựa theo tình huống lúc nãy, không phải sẽ có bảy người sao? Hiện tại, mấy người kia chạy đi đâu rồi? 

Trong lòng đội trưởng bỗng nhiên có một loại cảm giác vớ vẩn…

Hắn xưa giờ chưa từng hốt hoảng.

Ngay cả khi đối mặt với chủ nhân, cũng chưa từng hoảng loạn bao giờ. 

Hắn mò mẫm, sờ vào quả cầu đeo bên eo.

Nó là một cái máy phát tín hiệu.

Chỉ cần ấn một cái, thì trong khu rừng này sẽ chen chúc xuất hiện hơn một ngàn võ giả. 

Nhưng hắn thật sự muốn phát tín hiệu sao?

“Quay về xem thử!” Mục tiêu phía trước đã mất bóng, sau khi đội trưởng do dự một lúc lâu, cuối cùng quyết định quay về.

Hắn muốn xác minh lại, bảy người kia là thật sự bị mất tích, hay chỉ là bị tụt lại phía sau. 

Quay đầu, đội trưởng chạy ở phía trước như cũ, số Hai và số Ba đi theo sau.

Lúc này, Tô Lạc ẩn mình trong bóng đêm, khóe miệng nàng vẽ lên một nụ cười lạnh.

“Đội trưởng đại nhân, dù ngươi có đào xuống ba thước đất, thì cũng sẽ không tìm thấy thi thể đâu.” Trong lòng Tô Lạc lẩm bẩm. 

Đội trưởng và số Hai một trước một sau đi qua, chờ đến khi số Ba vừa bước ngang qua người Tô Lạc, nàng lạnh lùng cười, dây mây xanh biếc quen thuộc túm lấy cổ số Ba.

Bởi vì số Ba đã có đề phòng trước, nên hắn kịp phát ra một thanh âm rất nhỏ.

Đội trưởng và số Hai nghe thấy động tĩnh, trong giây lát quay đầu lại. 

Nhưng mà, khi bọn họ vừa quay đầu lại, Tô Lạc đột nhiên nhào bổ nhào vào số Hai, còn Tiểu Thần Long lập tức bắn về phía đội trưởng.

Thực lực số Hai không yếu, là võ giả cấp sáu.

Nhưng trong vòng những người cùng cấp thì Tô Lạc là vô địch. 

Lúc nàng còn là cấp năm, thì nàng là vô địch trong đám người cấp năm.

Hiện tại, nàng là cấp sáu, thì đương nhiên cũng là vô địch trong đám người cấp sáu. Ai bảo ông trời chiếu cố nàng, cho nàng có một không gian hư vô làm gì.

Tô Lạc lạnh lùng cười, không gian hư vô bao phủ lấy số Hai mà không hề để lại khe hở nào. 

Số Hai giơ đao đang muốn chém, nhưng lại phát hiện tốc độ của mình trở nên rất chậm…

Nói thì chậm mà sự việc xảy ra thì nhanh…

Con dao Nghiên Hoa trong tay nàng lóe lên một tia sáng lạnh lẽo. 

Giống như biểu tình trên mặt Tô Lạc lúc này.

“Vút!” Một âm thanh nhỏ vang lên, vốn dĩ lưỡi đao hướng tới cổ số Hai, nhưng bởi vì ở thời khắc mấu chốt, số Hai xoay người nên có lệch một chút.

Lưỡi đao xẹt qua mặt người mặc áo đen, tức khắc máu tưới tuôn ra ồ ạt. 

Lúc này, số Hai cũng bắt đầu tấn công…

Tô Lạc lui về phía sau một bước, để không gian hư vô bao phủ lấy mình.