Nhưng Đông Lăng và Tây Tấn thường xuyên phải giao dịch buôn bán với nhau, phải sử dụng Lãnh Giang.
Tô Lạc trực tiếp bơi từ trong hồ đến Lãnh Giang, lúc này mới có thể trồi lên mặt nước.
Lúc này nàng đã có chút tinh bì lực tẫn.
Bỗng nhiên, Tô Lạc cảm thấy yết hầu ngọt lên, ngay lập tức phun ra một búng máu. Máu tươi nhiễm đỏ cả mặt nước, nhìn qua đã thấy vô cùng đáng sợ, nhưng nó cũng nhanh chóng bị nước sông cuồn cuộn cuốn đi.
Tô Lạc che ngực lại, nơi đó còn đang không ngừng đau, Tô Lạc biết, nàng lần này thật sự bị thương.
Lão vu bà xuống tay đúng là tàn nhẫn!
Tô Lạc vỗ về lồng ngực còn đang đau ầm ĩ, bất đắc dĩ mà hừ hừ.
Lúc này, có một con thương thuyền từ phía Tây chạy tới đây.
Đôi mắt của Tô Lạc tức khắc sáng ngời, quả nhiên là sơn trùng thủy phục nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn. (1)
Vào lúc nàng tuyệt vọng nhất, đã có một con thuyền chạy tới.
Tô Lạc trước hết phải ẩn nấp dưới đáy nước, chờ thuyền chạy đến trên đầu nàng.
Tô Lạc không nói một lời, ngay lập tức nhảy lên chiếc thuyền này.
Đây là một thương thuyền rất lớn.
Dài gần trăm mét, rộng cũng gần ba mươi mét.
Thân thuyền rất cao, vững chắc, có ba tầng.
Thuyền càng lớn thì che dấu hành động càng tiện, thế nên Tô Lạc vô cùng vừa lòng với chiếc thuyền này.
Điều duy nhất khiến nàng lo lắng chính là nếu nàng có thể nhìn thấy con thuyền này thì Yên Hà tiên tử cũng có thể nhìn thấy, cho nên, ở lại trên thuyền chỉ là kế sách tạm thời, không phải kế lâu dài.
Nhưng Tô Lạc cũng không chạy lên trên đầu thuyền, mà nàng thực an tĩnh bí ẩn trốn trong một góc nhỏ dưới đuôi thuyền.
Tô Lạc biết, cứ ở lại trên thuyền không phải là kế sách lâu dài, bởi vì Yên Hà lão vu bà tuyệt đối sẽ đuổi tới đây.
Mình không chỉ trộm mất hòm thuốc của bà ta, không chỉ phá hủy phòng luyện dược của bà ta, lại còn đập Linh Đạn Cầu lên người bà ta, cuối cùng lại còn phá hủy toàn bộ hang ổ của Yên Hà tiên tử.
Thù này không đội trời chung, lão yêu bà không phát khùng mới là lạ.
Chắn chắn con đường sau này sẽ không dễ dàng gì.
Bởi vì lão yêu bà nhất định sẽ không bỏ qua nàng.
Tuy rằng nàng nói như thế, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến bộ dáng tức giận đến muốn chết mất của lão yêu bà, Tô Lạc vẫn cảm thấy thực hả giận.
Yên Hà lão vu bà cầm tù nàng lâu như vậy, còn bôi nước thuốc lên mặt nàng, thù này không đội trời chung, tuy rằng đã lấy đi một số bảo bối của bà ta nhưng nàng vẫn cảm thấy chưa đủ.
Tô Lạc nắm chặt tay. Sau khi vượt qua cửa ải này, khi nàng trở nên mạnh mẽ hơn nữa, nàng nhất định phải báo thù chuyện ngày hôm nay.
Nhân lúc còn đang yên tĩnh, nàng phải suy tính xem phải tiếp tục làm gì.
Con đường tiếp theo của nàng ở phương nào? Nàng nên chạy theo hướng nào?
Nếu sư phụ vẫn còn ở trên núi, đương nhiên nàng sẽ chạy về hướng Vân Vụ Phong, nhưng nghe Yên Hà lão vu bà nói thì sư phụ hẳn là không còn ở Vân Vụ Phong nữa.
So với việc mang theo tai nạn về cho hai vị sư huynh, không bằng…
Ấy, Tô Lạc lúc này mới bỗng nhiên nhớ tới, nàng quên mất sư huynh khối băng.
Sau khi lão yêu bà hiện thân, vị sư huynh này đã biến mất không thấy tăm hơi…
Trong lòng Tô Lạc có dự cảm không tốt lắm.
Sư huynh khối băng chắc sẽ không bị lão yêu bà thuận tay giết mất chứ hả? Chắc sẽ không đâu ha…
Lúc này, Tô Lạc đã không ký thác hy vọng lên người Tử Vũ nữa, bởi vì dù Tử Vũ có ở đây, hắn cũng không đánh lại Yên Hà lão vu bà.
Đêm, yên tĩnh.
Gió đêm lạnh thấu xương thổi qua.
Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên, trong lòng Tô Lạc hiện lên cảm giác không tốt.
Không phải là lão yêu bà đuổi tới đó chứ?
Tô Lạc cẩn thận thăm dò…
Phía trước con thuyền này đều là thuyền bè san sát, chặn lại toàn bộ đường đi.
Một thân ảnh màu trắng cao cao đứng trên cột buồm.
Đó là một thiếu nữ tuổi chừng mười bảy, mười tám, chỉ thấy nàng mặc một chiếc váy màu trắng, khuôn mặt xinh đẹp lúc này như bị băng sương bao phủ, hờ hững mà tuyệt tình.
***
(1): Nghĩa là: giữa cảnh núi non trùng điệp, sông ngòi chằng chịt, tưởng như không còn đường đi nữa, thì bỗng nhiên phát hiện một thôn làng ngay trước mắt.