Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 857: Phong vân tế hội (3)




“Chẳng lẽ ngài không sợ ta sẽ phế bỏ tu vi của đồ đệ ngươi hay sao?” Lạc Thịnh Thiên giận quá hóa cười, thực ra trong lòng lại trống rỗng.

Dung Vân cười nhàn nhạt: “Quả thật ngươi có thể làm như vậy, nhưng với điều kiện là ngươi phải giấu toàn bộ Lạc gia đi, nếu không thì...”

Lời còn chưa nói xong, nhưng ý tứ thì thật sâu xa... 

Nếu không thì toàn bộ Lạc gia sẽ phải tuẫn táng cùng Tô Lạc!

Đáng ghét! Lạc Thịnh Thiên tức đến nỗi mặt mũi xanh mét, bàn tay nắm chặt lại.

Nếu như ông ta đánh thắng được Dung Vân thì không nói làm gì, thế nhưng, ông ta không thể đánh lại được! 

Hơn nữa, ông ta có lý do để tin rằng, Dung Vân đại sư thật sự sẽ làm như vậy, chứ không phải chỉ nói suông!

Dung Vân làm mặt lạnh, hờ hừng nhìn ông ta: “Sau này ngươi hãy dạy dỗ cho tốt người của Lạc gia, đệ tử của ta chỉ có ta mới có thể dạy dỗ.”

“Khinh người quá đáng!” Lạc Thịnh Thiên nắm chặt tay lại. 

“Cho phép ngươi khiêu chiến một lần.” Dung Vân phất tay áo, vẻ mặt lãnh đạm.

Nghe thấy vậy, Lạc Thịnh Thiên như mắc nghẹn ở cổ họng, nếu như ông ta có thể đánh lại được, có còn cần phí lời như vậy không?

Lý Thịnh Thiên thở phì phò đưa mắt nhìn đi chỗ khác! Muốn thành đại sự không được câu nệ tiểu tiết, ông ta nhịn! 

“Gia gia...” Lạc Hạo Thần được Lạc Điệp Y đỡ dậy, yếu ớt kêu lên một tiếng.

Lạc Hạo Thần tỏ vẻ không phục...Lần này sao gia gia lại yếu như vậy, lại không báo thù cho hắn...Lẽ nào hắn bị phế bỏ đi một cấp tu vi một cách vô ích như thế sao?

Lạc Thịnh Thiên tức giận nguýt hắn một cái. 

Lạc Thịnh Thiên hoàn toàn không ngờ được Dung Vân lại vì một con nha đầu thối mà trở mặt với mình, hơn nữa thủ đoạn lại mạnh mẽ, lại đoạn tuyệt như vậy.

Bây giờ Lạc Hạo Thần cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn, nếu không thì có thể làm thế nào? Đánh thì đánh không lại, chửi? Hắn dám chửi, người ta sẽ tiếp tục phế bỏ tu vi của hắn, lúc đó thì phải làm thế nào?

Thật ra thì Bắc Thần lão gia tử cũng bị thủ đoạn của Dung Vân làm cho kinh ngạc. 

Trong ấn tượng của ông ta, vị luyện dược sư cấp tông sư này vẫn luôn dịu dàng lãnh đạm, không tranh với đời, không ngờ động thủ một phát...thật là quyết đoán mãnh liệt.

Nghĩ đến đây, Bắc Thần Lâm tò mò liếc nhìn Tô Lạc.

Nha đầu này thật sự không đơn giản. 

Tiểu tôn tử nhà ông ta từ trước đến này không hề để ý đến một nữ tử nào, thế nhưng mỗi lần hồi âm về nhà, lúc nào cũng nhắc đến tiểu nha đầu có vận khí siêu nhiên này.

Bắc Thần Lâm lõi đời, sao lại không hiểu được tâm ý của tiểu tôn tử nhà mình chứ?

Ông ta nhìn Tô Lạc, sờ cằm nghĩ ngợi: Nha đầu này thật sự không tệ, không biết có thể bắt trộm về nhà làm cháu dâu được hay không. 

Lúc này, tình hình đã trở nên bế tắc, lại không có lợi gì cho mọi người, cho nên cuối cùng chỉ có thể để Bắc Thần Lâm đứng ra hòa giải.

“Lạc Thịnh Thiên, ngươi tức cái gì? Một tiểu cô nương tốt như thế này lại bị ngươi bức ép suýt chút nữa là trầy da sứt thịt, phế bỏ một cấp tu vi của tiểu tôn tử nhà ngươi vẫn còn là nhẹ đó. Nếu như ngươi đả thương Tiểu Ảnh của nhà ta, để xem lão tử sẽ xử lý tôn tử của ngươi như thế nào!” Bắc Thần Lâm mặc dù là người giảng hòa, nhưng lại thiên vị rất nghiêm trọng.

“Gia gia của ta không biết nàng ta là đệ tử của Dung Vân đại sư!” Mặt Lạc Điệp Y lộ vẻ không phục. 

Tử Nghiên hừ lạnh một tiếng: “Nói láo! Vừa rồi Tô Lạc đã tự nói ra thân phận rồi, là do chính các người không tin, trách ai được chứ?”

Lạc Điệp Y bị chẹn họng, hung dữ trừng mắt với Tử Nghiên! Tử Nghiên không đối địch với nàng thì sẽ chết sao? Sẽ chết sao!

Bắc Thần Lâm vỗ vai Lạc Thịnh Thiên: “Ta nói này lão bất tử, ngươi thật sự không biết nàng ta là đệ tử của Dung Vân hả?” 

“Hừ!” Lạc Thịnh Thiên quay mặt qua chỗ khác.

Lạc Hạo Thần và Lạc Điệp Y không tin, nhưng ông ta lại tin.

Chỉ là, Dung Vân thà thu nhận nha đầu này, cũng không thu nhận tiểu bối của Lạc gia, trong lòng ông ta thấy không phục, do đó mới cố ý tạo áp lực. 

Ai mà ngờ được Dung Vân sẽ tới chứ, hơn nữa đến một phát là liền trở mặt ngay, điều này thật sự nằm ngoài dự đoán của Lạc Thịnh Thiên.