“Dung Vân đại sư vang danh khắp thiên hạ, không ai là không biết! Ngươi nói ta không thể đánh đồng Dung Vân đại sư với gia gia của ngươi sao? Ha ha ha! Lát nữa ta sẽ đem những lời này truyền ra ngoài, để xem Lạc gia các người làm sao đối mặt với người trong thiên hạ đây!”
Lời nói này của Tử Nghiêm âm vang hữu lực, lại mạnh mẽ hùng hồn, lập tức khiến cho huynh muội Lạc gia khiếp sợ.
Lạc Điệp Y vẫn còn đang choáng váng, Lạc Hạo Thần đã có phản ứng lại: “Ha ha ha! Buồn cười quá! Tô Lạc là đồ đệ của Dung Vân đại sư? Vậy thì ta chính là đệ tử thân truyền của thành chủ thành Luyện Ngục rồi! Mạnh miệng thì ai mà không làm được?”
Tử Nghiên nghe thấy vậy, liền cười khẩy: “Ngươi là đệ tử của thành chủ đại nhân ư? Ha ha ha! Ta mới là đệ tử của thành chủ đại nhân!”
“Xem kìa, lại một kẻ khoác lác nữa. Đầu tiên thì khoác lác về Tô Lạc, sau đó lại đi khoe khoang về mình ư?” Lạc Điệp Y nghe thấy vậy, ôm bụng cười hô hố.
Lạc Hạo Thần càng thẳng thừng hơn: “Nói nhảm nhiều vậy!”
Hắn vô cùng căm ghét Tiểu Thần Long, tiến lên đoạt lấy những bảo bối kia trên người nó.
Tiểu Thần Long tức giận đến nỗi cất tiếng kêu gào “ngao ô ngao ô”, nhưng cơ thể nó đã bị giữ chặt không làm thế nào được, nó lơ lửng trong không trung, không thể động đậy được.
Thế là, Tiểu Thần Long chỉ có thể dùng ánh mắt phẫn nộ như sắp phun ra lửa của mình mà nhìn chằm chằm vào Lạc Điệp Y và Lạc Hạo Thần, trơ mắt nhìn bọn họ lấy đi số bảo bối trên người mình.
Tiểu Thần Long sinh thời sở thích lớn nhất chính là tìm kiếm bảo bối, giờ đây bảo bối đã bị cướp đi mất, nó tức đến nỗi lớn tiếng kêu oa oa!
Lạc Hạo Thần và Lạc Điệp Y dương dương tự đắc cầm bảo bối trên tay, lập tức mừng rỡ như điên.
“Tam Giác Lăng Kính, kỹ năng ẩn thân có thể hạ gục đạo tặc!”
“Thương Mãng Thần Cung, tấn công ở cự ly xa, uy lực vô địch!”
“Lạc Y Thảo, vị thuốc tiến lên siêu cấp của luyện dược sư!”
“...” Còn có một viên Linh Đạn Cầu.
Trời ơi! Trời ơi! Trời ơi! Sao lại có nhiều bảo bối như vậy? Nếu như cầm chỗ này về, nhất định sẽ nổi danh khắp thiên hạ đó! Không được, nhất định phải giết hết đám Tô Lạc để diệt khẩu, nếu không thì việc này sẽ phiền hà lắm.
Cơ mặt của Lạc Hạo Thần do kích động mà khẽ run run.
Những thứ này đều là bảo bối hết! May mà có gia gia áp trận, bằng không, cũng chưa chắc đã cầm về được.
Còn có ngọn núi này...
Tròng mắt của Lạc Hạo Thần hơi híp lại.
Hắn tin chắc trong ngọn núi này vẫn còn rất nhiều bảo bối.
Vừa rồi trong lúc bị Kim Cương Vượn Vương dồn ép sắp chết, hắn đã nhặt được một viên Linh Đạn Cầu.
Một viên Linh Đạn Cầu cấp mười!
Tô Lạc thấy Tiểu Thần Long tức đến nỗi đấm nắm tay, trong tròng mắt trong suốt đột ngột dâng trào huyết sắc đỏ tươi, sự tức giận phun trào.
“Lạc gia quả đúng là ổ cường đạo, ban ngày ban mặt mà dám đi cướp đoạt đồ của người khác!” Trán Tô Lạc phủ đầy mô hôi lạnh.
Trong mắt Tô Lạc hiện lên một tia sáng lạnh. Quân tử trả thù mười năm chưa muộn. Dám cướp đồ của nàng, Lạc gia nhất định sẽ bị nàng trả thù của!
Lúc này, nàng lại không dùng Không Gian Hư Vô để bao phủ cho mình.
Lạc Hạo Thần và Lạc Điệp Y thiếu hiểu biết thì bỏ qua, nhưng Lạc lão gia tử có tu vi và nhãn giới mấy trăm năm, sao có thể không nhìn ra?
Để giúp nàng che giấu không gian, sư phụ mỹ nhân đã mất đi rất nhiều tâm lực, nếu như lúc này nàng dùng nó, nói không chừng tất cả sẽ bị bại lộ.
Trong giọng nói của Tô Lạc mang theo sự chế nhạo, mỉa mai và xem thường rõ ràng.
Lẽ ra Lạc lão gia tử thân làm cao nhân tiền bối, phải xa rời thế giới, không màng thế sự, không nên tính toán với một tiểu bối để tránh mất thân phận.
Thế nhưng, vị Lão lạc gia tử này từ trước đến nay lòng dạ hẹp hỏi, hết sức cố chấp, bao che khuyết điểm.
“Hừ!” Lão lạc gia tử hừ mạnh một tiếng, ống tay áo phần phật tung bay trong gió trên đỉnh núi.
Còn áp lực trên người Tô Lạc lại đột nhiên tăng thêm!