Một là xoay người rời đi, hai là tiếp tục công kích.
Hiện tại Lý Nghiêu Tường cũng chỉ có hai con đường này.
Hai tròng mắt lạnh băng kiêu căng của Lý Nghiêu Tường nhìn chằm chằm Tô Lạc, đáy mắt lập loè ánh sáng u lãnh.
Bỗng nhiên, khóe miệng của hắn chậm rãi giơ lên một nụ cười lạnh tá ác, dưới chân nện bước vững vàng, từng bước một đi về phía Tô Lạc.
Tô Lạc nguy hiểm nheo mắt lại.
Không khí có trong nháy mắt đọng lại.
“Linh Đạn Cầu? Đã có Linh Đạn Cầu, vậy cho ta đi!” Lý Nghiêu Tường âm ngoan cười lạnh, ngay sau đó vung tay chộp tới cánh tay của Tô Lạc.
Hắn cũng không tin nha đầu thúi này may như vậy, dùng hết một viên lại có một viên khác.
“Vậy cho ngươi!” Tô Lạc nhìn chằm chằm Lý Nghiêu Tường, lạnh lùng cười, đồ vật trong tay trong chớp mắt đã ném thẳng vào lòng ngực của đối phương.
Lý Nghiêu Tường tuy rằng hoài nghi Linh Đạn Cầu của Tô Lạc là giả, nhưng hắn không phải trăm phần trăm xác định.
Cho nên khi Tô Lạc ném vật hình cầu trong tay về phía Lý Nghiêu Tường thì hắn theo bản năng nhảy về phía sau, cả người úp xuống mặt đất, dùng hai tay che lỗ tai lại.
Trong tình huống ngàn cần treo sợi tóc này, Tô Lạc vươn chân bỏ chạy.
Linh Đạn Cầu là giả, căn bản sẽ không nổ, lúc này không chạy thì đợi đến lúc nào?
Thân hình Tô Lạc nhanh như điện, bắn ra xa.
Viên “Linh Đạn Cầu” kia rớt xuống mặt đất, một hồi lâu đều không có động tĩnh gì.
Lý Nghiêu Tường đang hai tay ôm đầu quỳ rạp trên mặt đất cẩn thận mà ngẩng đầu, nhìn về phía “Linh Đạn Cầu”.
Chỉ trong nháy mắt, khuôn mặt già nua kia của hắn đã nghẹn đỏ bừng.
Nha đầu thúi!
Dám lấy một cục đá giả vờ là Linh Đạn Cầu hù dọa hắn!
Sắc mặt Lý Nghiêu Tường xanh mét, trong mắt thiêu đốt hai ngọn lửa hừng hực.
Bởi vì bạo nộ, gân xanh hai bên thái dương như sắp nhảy lên.
“Nha đầu thúi, ngươi cho rằng ngươi trốn được sao?” Lý Nghiêu Tường hừ lạnh một tiếng, thân hình nhanh chóng vọt tới phía trước.
Tô Lạc bị một chưởng kia của Lý Nghiêu Tường chấn đến mức tâm mạch hỗn loạn, ngũ tạng lục phủ cơ hồ lệch hết.
Vốn đang bị nội thương nghiêm trọng, nàng căn bản không thể chạy nhanh.
Thực mau, bên người đã xuất hiện Lý Nghiêu Tường bạo nộ thân ảnh.
“Nha đầu thúi, tìm chết!” Lý Nghiêu Tường như chim ưng đáp xuống, đôi tay vung ra như tia chớp, khí thế dời non lấp biển đánh úp về phía Tô Lạc.
Lúc này đây, hắn dùng mười phần lực lượng!
Tức khắc, trên đỉnh đầu Tô Lạc như có mây đen bao phủ.
Chưởng phong mang theo khí thế lôi đình vãn quân hung hăng nện xuống!
Nếu bị đánh trúng Tô Lạc tất nhiên sẽ tan xương nát thịt.
Tô Lạc híp đôi mắt lại, nhìn chằm chằm chưởng phong màu đen, đáy mắt xẹt qua ánh sáng kiên định.
Khi chưởng phong màu đen kia sắp đánh Tô Lạc thành cái bánh nhân thịt thì bỗng nhiên, một thân ảnh quỷ dị xuất hiện ở trước mặt Tô Lạc.
Tử Vũ vốn đã biến mất lại đột nhiên gian xuất hiện ở trước người Tô Lạc.
Hắn giơ cánh tay phải lên.
Đó là một cánh tay lóe sáng kim quang, tựa hồ ẩn chứa lực lượng trời đất vô tận.
“Ầm!”
Chưởng phong màu đen của Lý Nghiêu Tường đụng vào cánh tay của Tử Vũ, phát ra âm thanhva chạm kịch liệt.
“Là ngươi? Sao ngươi lại ở chỗ này?” Sắc mặt Lý Nghiêu Tường cứng đờ, thần sắc lạnh lùng.
Vốn dĩ nha đầu thúi sẽ chết dưới chưởng phong của hắn, hiện tại không ngờ lại cành mẹ đẻ cành con, mệnh thật đúng là lớn.
Tử Vũ vẫn luôn là hộ vệ đi theo bên người Dung Vân đại sư, Lý Nghiêu Tường đương nhiên đã gặp qua.
Tử Vũ hờ hững mà nhìn chằm chằm hắn.
Thân hình cao dài bình tĩnh đứng ở trước mặt Tô Lạc, bất động như tùng, tựa như ngọn núi lù lù nguy nga, cho người ta một loại cảm giác an toàn.
Tô Lạc chui đầu ra từ sau lưng hắn, vui sướng mà gọi: “Sư huynh.”
Tử Vũ lạnh lùng nhìn nàng một cái, lại híp mắt dời ánh mắt đến trên người Lý Nghiêu Tường.
“Tại sao ngươi lại ở chỗ này?” Trong nháy mắt khi Lý Nghiêu Tường nhìn thấy Tử Vũ, trong lòng hắn hiện lên cảm giác không ổn.