Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 796: Trên đường xuống núi (3)




Vốn có sự trợ giúp của Tiểu Thần Long, nàng cùng Lý Nghiêu Tường còn có thể liều, nhưng nếu chỉ có một mình nàng thì đúng là đang lấy trứng chọi đá.

“Tử Vũ sư huynh!” Tô Lạc âm thầm cầu cứu, nhưng mà đáp lại nàng chỉ có tiếng gió len qua rừng cây.

Tô Lạc tức khắc hết chỗ nói rồi…

Ngay thời khắc mấu chốt, sư huynh khối băng lại bỏ nàng lại mà chạy?

“Nha đầu thúi, lần này ai cũng không cứu được ngươi, chịu chết đi!” Lý Nghiêu Tường điên cuồng mà cười ha ha.

Tiếng cười của hắn còn chưa dứt thì một chưởng mang theo linh lực cường bạo đã bay thẳng đến chỗ Tô Lạc.

Chưởng lớn đen nhánh che trời, phảng phất như mây đen nồng nặc, che trời lấp đất áp về phía Tô Lạc.

Đen tuyền, khiến người ta phải run rẩy.

Tô Lạc lúc này không có ngoại viện, chỉ có thể dựa vào chính mình!

Lý Nghiêu Tường lần này căn bản không thèm nói nhiều vô nghĩa nữa, không cho Tô Lạc bất kì thời gian chuẩn bị nào.

Trong thời gian ngắn, Tô Lạc nhanh như chớp kết thành một dấu tay phiền phức.

Thực mau, trước mặt Tô Lạc đã xuất hiện không gian hư vô trong suốt kia.

Chưởng lớn đen tuyền kia của Lý Nghiêu Tường ẩn chứa lực phá hoại kinh thiên động địa, truyền đến hơi thờ khiến người ta phải sợ hãi.

Nếu bị đánh trúng, Tô Lạc sẽ trực tiếp biến thành bánh nhân thịt.

Ngay khi chưởng tođã sắp vỗ xuống đầu của Tô Lạc thì!

“Vèo!”

Chỉ thấy thân hình Tô Lạc nhanh như ánh sáng, chợt lóe đã chạy vào không gian hư vô.

Ngay trong một giây mà nàng chui vào không gian hư vô kia!

Chưởng lớn đen tuyền của Lý Nghiêu Tường ẩn chứa lực phá hoại kinh thiên động địa phẩn nộ giáng xuống!

Sương đen bao phủ, lực lượng hủy diệt tràn ngập khắp nơi.

Nhưng mà,khóe miệng vốn đang châm biếm của Lý Nghiêu Tường lại đột nhiên cứng đờ.

Không chết?

Nha đầu thúi kia bị chưởng ấn đánh ngay chính diện, vậy mà vẫn còn sống?

Lý Nghiêu Tường quả thực sợ ngây người!

Bởi vì hắn thế nhưng thấy nha đầu thúi kia ổn định vững chắc mà đứng thẳng, quanh thân nàng lại có một tầng bảo hộ cứng cỏi.

Nhưng… Này không đúng!

Vòng bảo hộ hắn cũng có, đương nhiên chỉ là vòng bảo hộ phòng ngự mà thôi.

Một người cấp tám như hắn cũng chỉ có thể ngưng tụ ra vòng bảo hộ cấp tám, chỉ như thế mà thôi.

Nhưng Tô Lạc chỉ có thực lực cấp năm, dù nàng có ngưng tụ ra vòng bảo hộ thì cũng chỉ miễn cưỡng là vòng bảo hộ cấp năm, sao lại có thể ngăn cản công kích của mình chứ?

Ở trước mặt cấp tám, cấp năm chính là một con kiến!

Nhưng hiện tại, chưởng ấn chứa đựng bảy phần thực lực của hắn lại không thể khiến nàng bị thương!

Này quá kì lạ!

Lý Nghiêu Tường dù nghĩ như thế nào cũng không nghĩ được vấn đề nằm ở chỗ nào, nhưng trước mắt điều quan trọng nhất chính là nhanh chóng giết chết nha đầu này, sau đó hủy thi diệt tích.

Nếu không, nếu Dung Vân đại sư biết, hắn không dám tưởng tượng đến hậu quả!

Nghĩ đến đây, đáy mắt Lý Nghiêu Tường hiện lên ánh sáng ác độc tán nhẫn.

“Nha đầu thúi, ngươi cho rằng ngươi tránh được sao?” Lý Nghiêu Tường kết ấn lần thứ hai.

Sương đen của lần này còn lớn hơn lần trước!

Chưởng to màu đen lại một lần nữa đập lên người Tô Lạc!

Lần lực lương của nó càng thêm kinh tâm động phách, càng thêm khủng bố.

Dưới chưởng lực thật lớn này, không gian hư vô chỉ có thể chứa được hai người kia của Tô Lạc rung động kịch liệt, giống như có động đất cực mạnh chạy qua.

Tô Lạc ở bên torng đã bị chưởng lực lan đến, lung lay đặt mông té xuống dưới đất.

Lý Nghiêu Tường thấy rõ.

Tư thế té ngã của Tô Lạc có chút buồn cười khôi hài.

Nhưng Lý Nghiêu Tường sao mà cười được chứ?

Vừa rồi hắn dùng tám phần lực, thế nhưng chỉ có thể khiến nha đầu thúi này té ngã.

Thấy nàng vỗ mông đứng lên, không có một chút nội thương ngoại thương nào, Lý Nghiêu Tường tức giận đến muốn phát điên!

Kỳ thật Tô Lạc cũng không dễ chịu như bề ngoài.

Chưởng ấn thứ nhất thì thôi đi.