Nếu nói Tử Nhiên sư huynh là ánh mặt trời tháng ba, khiến nàng như đắm mình trong gió xuân, thì mỹ nhân sư phụ lại là gió rét tháng mười hai, lạnh lẽo như tảng băng, khiến tâm nàng kính sợ.
“Phải.” Tử Nhiên xoa xoa đầu Tô Lạc: “Muội không cần để ý tới thời gian ba tháng kiểm tra kia. Muội là thiên tài luyện dược, ai lại đuổi muội đi chứ?”
Nhắc mới nhớ, ban đầu, hắn không cách nào vừa mắt tiểu sư muội, nhưng hiện tại hắn lại cảm thấy càng nhìn nàng càng thích.
Tô Lạc bước ra khỏi phòng luyện dược, mới phát hiện sắc trời đen nhành một màu, giữa không trung chỉ có mỗi ánh trăng sáng tỏ.
Chỗ sư phụ hình như vẫn còn sáng đèn.
Tô Lạc nhịn không được, nàng muốn nói cho ông ta biết mình đã tiến cấp sớm một chút, cho nên nàng lập tức đi về phía đó.
Trong thư phòng nhỏ có ánh đèn, sư phụ nhất định đang ở đó.
Ngày thường, ông ta giảng bài cho Tô Lạc ở thư phòng lớn, nên Tô Lạc chưa bao giờ đến thư phòng nhỏ.
Cửa thư phòng nhỏ đang mở.
“A, sư phụ không có ở đây sao?” Tô Lạc bước vào trong, nhìn bốn phía một lượt, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc.
Nếu sư phụ không có ở đây, vậy thì ngày mai nàng báo cho ông ta biết tin cũng được.
Tô Lạc đang muốn xoay người bước đi, khóe mắt lại vô tình lướt qua vách tường.
Chỗ đó treo một bức tranh.
Khi nhìn thấy bức tranh kia, không biết vì sao, cả người Tô Lạc nháy mắt cứng đờ.
Bức tranh vẽ một mỹ nhân.
Quang cảnh trong bức tranh là ở Vân Vụ Phong.
Tuyết trắng xóa, lạnh lẽo bức người.
Nữ nhân trong tranh xinh đẹp tuyệt trần.
Chỉ cần một cái liếc mắt, thì có thể hấp dẫn ánh mắt của người khác, dù muốn cũng không để rời đi.
Lúc nhìn đến khuôn mặt của mỹ nữ kia, Tô Lạc chỉ cảm thấy linh hồn nàng chấn động.
Sao lại có thể có khuôn mặt như thế này?
Dùng bốn chữ khuynh quốc khuynh thành cũng không đủ để miêu tả vẻ đẹp của nàng.
Tuyệt thế nữ vương! Tô Lạc theo bản năng mà nghĩ như vậy.
Nàng rõ ràng chưa từng thấy khuôn mặt này, nhưng tại sao lại cho nàng cảm giác giống như đã quen thuộc từ lâu? Đầu óc Tô Lạc hỗn loạn, không thể hiểu nổi.
Nhưng đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân chậm chạp nhẹ nhàng.
Sư phụ?
Trong lòng Tô Lạc giật mình, nàng quay đầu lại.
Dưới ánh trăng, mỹ nhân sư phụ không nhanh không chậm mà bước tới.
Dung Vân nhìn thấy Tô Lạc, trong đôi mắt tuyệt mỹ hiện lên một tia tức giận, thanh âm lập tức lạnh băng: “Sao ngươi lại ở đây?”
Lúc này, toàn thân ông ta tản mát ra hơi thở khủng bố hắc ám.
Hơi thở lạnh lẽo kia khiến sống lưng Tô Lạc ớn lạnh, thân thể nàng cứng đờ.
Hàn ý toát ra từ sâu trong nội tâm ông ta.
“Sư phụ…” Tô Lạc liếm liếm khóe môi khô nứt: “Cửa thư phòng mở, nên…”
“Đây là nơi ngươi có thể tùy tiện vào sao?” Sắc mặt Dung Vân tối sầm, ông ta gầm lên.
Thật đúng là tai bay vạ gió. Nếu sớm biết như vậy, nàng đã không tò mò, mà trực tiếp chạy lấy người thì tốt rồi.
Tô Lạc âm thầm thở dài, nàng ngoan ngoãn mà cúi đầu: “Đệ tử đi ngay đây ạ.”
Tô Lạc bước nhanh qua người Dung Vân.
Nhưng nàng còn chưa đi ra khỏi cửa, thì phía sau bỗng nhiên truyền đến một câu: “Đứng lại.”