Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 782: Vân Vụ Phong (4)




Sau một giấc ngủ dài, Tô Lạc tỉnh lại, tinh thần rất sảng khoái.

Nàng cầm theo cục gạch Thảo Dược Điển Tịch to đùng, mà vội vàng chạy thẳng tới thư phòng.

Cuốn sách dày như vậy, bao gồm mấy vạn loại thảo dược và các loại thảo dược đặc biệt, toàn bộ chi tiết bên trong nàng đã liều mạng học thuộc hết.

Nhưng cũng thật may mắn, nàng có khoảng thời gian dài hơn để ăn gian. Khi vào trong không gian, ba ngày lập tức được kéo thành ba mươi ngày.

Bằng không, thì cho dù trí nhớ nàng nhìn một lần là không quên, cũng không thể nào học thuộc được.

Tô Lạc phóng vèo vào thư phòng.

Nàng quay đầu nhìn xung quanh một lượt.

Hay quá, mỹ nhân sư phụ còn chưa tới.

Nhưng nàng còn chưa kịp lau mồ hôi, thì Dung Vân đại sư đã đẩy cửa bước vào phòng.

Hôm này, ông ta còn mặc một bộ y phục bằng gấm lay động theo gió, kết hợp hài hòa giữa lịch sự tao nhã và cao quý, nổi bật như thần tiên bước ra từ truyện cổ tích.

Ông ta chậm rãi bước vào phòng, khi ánh mắt lướt qua Tô Lạc, đôi mắt đen nhánh lóe lên một tia sáng lộng lẫy.

Dung Vân đại sư liếc Tô Lạc xong, lúc này mới ngồi ngay ngắn xuống ghế, giọng nói trầm trầm: “Học thuộc rồi chứ?”

“Thuộc làu làu ạ.” Tô Lạc gật gật đầu.

Sắc mặt Dung Vân đại sư vẫn lạnh lùng như cũ, kiệm lời như vàng: “Thuộc làu làu? Vậy ngươi đọc thử cho ta nghe xem.”

“Vâng ạ.” Tô Lạc ngoan ngoãn đứng khép nép trước mặt hắn.

Trong tay Dung Vân đại sư bỗng nhiên xuất hiện một cây thước.

Toàn thân thước màu đen nhánh, là làm bằng gỗ ô trầm nhẵn nhụi đến sáng bóng.

Gỗ ô trầm, so với tinh huyền thiết ở biển sâu còn cứng hơn.

Khóe miệng Tô Lạc nhếch lên.

Đùng nói là chuẩn bị để nếu nàng đọc không được, thì sẽ dùng nó để phạt nàng chứ?

“Đọc đi. Nếu đọc sai một chữ, thì đánh một cái, cho phép tự mình đánh.” Thanh âm Dung Vân đại sư lãnh đạm, trong ánh mắt lại càng lạnh lùng.

Tô Lạc hiện tại đã có thể mặc kệ thành kiến của hắn.

Nàng nghe vậy rồi gật gật đầu, hai tay đan lại sau lưng, rất tự tin mà bắt đầu đọc.

Vốn dĩ nàng có thể gian lận.

Cuốn Thảo Dược Điển Tịch hiện tại còn ở trong không gian của nàng, nếu nàng quên thì nàng có thể vào đó mở xem bất cứ lúc nào.

Thậm chí, nàng hoàn toàn có thể vừa nhìn sách vừa đọc.

Nhưng ba ngày trước, mỹ nhân sư phụ đã lạnh lùng nhìn nàng, dùng ngữ khí khinh thường mà nói nàng chỉ biết đầu cơ trục lợi, lúc đó trong lòng Tô Lạc lập tức nghẹn cứng.

Vậy nên, cho dù không cần đầu cơ trục lợi hay gian lận, nàng cũng sẽ đọc được.

Thanh âm Tô Lạc trầm ổn, cằm hơi nhếch lên, cất cao giọng đọc: “… Cao cấp trung dược đan có thể dùng thường xuyên, không giới hạn liều lượng, dược thảo Thần Vụ rất mạnh…”

Cuốn sách Thảo Dược Điển Tịch dày như vậy, nên số lượng chữ trong đó nhiều như lông trâu.

Vậy mà Tô Lạc thật sự đọc thuộc lòng từng chữ một từ đầu đến cuối.

Nàng thật sự đã học thuộc nó!

Hơn nữa, nàng còn có thể đọc thật to rõ, theo nhịp điệu, tự nhiên như đang nói chuyện, không bị vấp bất cứ chỗ nào.

Tử Nhiên và Tử Vũ đều đang hầu hạ bên cạnh Dung Vân đại sư.

Lúc này, bọn họ thấy Tô Lạc đọc như vậy, cho dù bình tĩnh thế nào, cũng không khỏi líu lưỡi.

Dung Vân đại sư vốn đang từ tốn uống trà.

Tuy rằng, trên mặt ông ta vẫn bình tĩnh không gợn sóng, nhưng thái dương cứ giật giật đã khiến nội tâm của ông ta bại lộ.

Tô Lạc vừa đọc vừa nhấn mạnh từng chữ rõ ràng, không nhanh không chậm, cuối cùng, nàng cũng đọc xong quyển sách kia.

Thảo Dược Điển Tịch dựa theo cấp bậc của thảo dược để chia làm ba phần.

Ba phần bao gồm: Thảo dược sơ cấp, thảo dược trung cấp và thảo dược cao cấp.

Hơn nữa, sách còn phân tích và hướng dẫn cách dùng các loại thảo dược, mỗi loại đều phải hơn một ngàn chữ.

Thêm vào đó, cuốn Thảo Dược Điển Tịch vốn được dùng như từ điển thảo dược để mọi người tra cứu, nên câu chữ rất dài dòng.

Người có thể đọc thuộc một phần của cuốn Thảo Dược Điển Tịch này, dù tìm trên khắp đại lục, cũng khó mà tìm được.

Huống chi là đọc thuộc toàn bộ cuốn sách.

Dung Vân đại sư giương mắt nhìn Tô Lạc.

Đôi mắt thâm thúy như đại dương kia bình tĩnh nhìn thẳng mặt nàng.