Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 776: Đệ tử quan môn (5)




Tô Lạc cũng không phải đồ ngu.

Dựa vào tính cách tự cho mình là nhất của Yên Hà tiên tử, thì đương nhiên là lòng tự trọng của bà ta là thứ quan trọng nhất, càng không thích người khác trái ý mình.

Cộng thêm tính tình của nữ ma đầu này vốn bất định, đã lên cơn điên thì sẽ giết người như ma, ai biết được lúc nào bà ta lại ra tay giết người?

Cho nên, lúc Ám Dạ Minh chuẩn bị nói thêm gì đó, Tô Lạc lập tức kéo kéo ống tay áo của hắn.

Nét mặt Tô Lạc hiện lên một nụ cười: “Cứ theo như lời dạy bảo của Yên Hà tiên tử đi, vãn bối không có ý kiến gì hết.”

Nàng hiểu rằng, nếu nàng càng cư xử độ lượng, thì ngày tháng còn lại của Lý Dao Dao càng khốn khổ.

Yên Hà tiên tử hừ lạnh một tiếng, bà ta đang định mang Lý Dao Dao rời đi.

Nhưng đúng lúc này, Lý Dao Dao quay đầu lại, trên gương mặt chằng chịt vết thương hiện lên một nụ cười lạnh gớm ghiếc.

“Tô Lạc, ta muốn khiêu chiến với ngươi!”

Thanh âm Lý Dao Dao lạnh lùng độc ác, mang theo một cảm giác đáng sợ khiến người khác không nói nên lời.

Thấy Tô Lạc nhíu mày, đáy mắt Lý Dao Dao ẩn ẩn một tia khát máu: “Hẹn ngươi tại Tứ quốc hội chiến. Tự tay ta sẽ giết ngươi!”

Nói xong câu đó, Lý Dao Dao cất bước đi không quay đầu lại.

Mãi một lúc sau, khi Yên Hà tiên tử và Lý Dao Dao đã khuất bóng, mọi người mới trở lại bình thường.

Lúc này, ánh mắt của đám đông đều tập trung hướng về phía Tô Lạc.

Dung Vân đại sư vẫy tay, ý bảo Tô Lạc tiến lên trước.

“Ngươi có thể sống sót ra khỏi hang động ma quỷ, thì xem ra tư chất cũng không kém đâu.” Ông ta tỏ vẻ hơi bất đắc dĩ: “Lý Dao Dao… thật đáng tiếc. Nếu đã như vậy, thì bổn dược sư chỉ còn cách thu nhận ngươi làm đồ đệ thôi.”

Ngữ khí của Dung Vân đại sư dường như có chút miễn cưỡng.

Tô Lạc lập tức trở nên ngơ ngẩn.

Vừa rồi, Lam Tuyển đã nhỏ giọng kể lại những chuyện xảy ra bên ngoài khi nàng còn ở trong hang động.

Lý Dao Dao vừa mới được đại sư nhận làm đồ đệ, thì ai ngờ tình thế thay đổi, nàng bị Yên Hà tiên tử giành mất, cuối cùng, người có lợi lại là Tô Lạc.

Chuyện nàng được bái sư đúng là bất ngờ rất lớn khiến nàng vừa thở phào vừa lo lắng.

Trong lòng Tô Lạc đột nhiên thấy vui vẻ, hai đầu gối nàng quỳ trên đất, cuối cùng cũng được chính thức làm lễ bái sư rồi.

Thần sắc Dung Vân đại sư lạnh nhạt, ông ta chỉ đơn giản nói: “Đứng dậy đi. Ba ngày sau, ngươi đi cùng với Đại sư huynh tới gặp vi sư.”

Ngay sau khi lạnh lùng ném cho Tô Lạc những lời này, Dung Vân đại sư lập tức rời đi.

Không ai chú ý tới, sau khi Dung Vân đại sư đi rồi, thân ảnh ngồi trên mái nhà cũng đi theo, tốc độ nhanh hơn cả điện xẹt.

Cho dù thái độ của Dung Vân đại sư đối với Tô Lạc không mặn mà lắm, nhưng sự thật thì không cách nào thay đổi được.

Vòng tới vòng lui, cuối cùng, Tô Lạc lại là người trở thành môn hạ của Dung Vân đại sư.

Tô Lạc, lại trở thành đệ tử quan môn của Dung Vân đại sư!

Lúc này, ánh mắt mọi người nhìn Tô Lạc đều mang theo tia hiếu kì.

Dao Trì tiên tử chiến thắng vẻ vang, thì kết quả lại bị nữ ma đầu Yên Hà tiên tử cướp mất.

Mà Tô Lạc may mắn sống sót bò ra từ trong hang động ma quỷ, tuy có ít Hỏa Nguyên Thạch hơn, nhưng trời xui đất khiến thế nào lại trở thành đệ tử quan môn của Dung Vân đại sư.

Chuyện đến nước này, thì phải nói là Dao Trì tiên tử quá xui xẻo, hay phải nói là Tô Lạc quá may mắn đây?

Đúng là, khi điều gì đó đã được sắp đặt sẵn thì nó sẽ đến đúng thời điểm. Còn nếu điều gì không được sắp đặt trước rồi thì không ai có thể làm nó xảy ra.

Dao Trì tiên tử cái gì cũng tốt, chỉ có may mắn, rốt cuộc vẫn thua so với Tô Lạc.

Mọi người đều lắc đầu thở dài. Đồng thời, bọn họ phải dùng một loại ánh mắt khác mà nhìn Tô Lạc.

Trong đám người kia, có một người sắc mặt vô cùng khó coi.

Người này không phải ai xa lạ, mà là Tô Tử An.

Lúc này, ánh mắt hắn vô cùng vô cùng phức tạp mà nhìn chằm chằm Tô Lạc.

Mọi người bắt đầu chú ý tới biểu hiện kì lạ của Tô Tử An, rồi lại có cảm giác vui sướng nhìn người gặp họa.

“Tô lão đệ, chúc mừng chúc mừng nha.”

Lúc này, có một người cười tươi, vỗ vỗ vai Tô Tử An đầy thâm ý.