Lúc này biết bao con mắt ngưỡng mộ đang nhìn về phía Dao Trì tiên tử.
Dao Trì tiên tử hôm nay mặc bộ váy điệp hí thủy tiên màu phấn, chiếc váy dệt bằng gấm sa uốn lượn trên mặt đất, cánh tay thon dài kéo lớp sa mỏng đó.
Nhìn nàng như thể tiên nữ giáng trần, lại giống như tiên tử không cần hương khói của nhân gian.
Dung Vân đại sư ngồi phía trên cao, ánh mắt tuyệt mỹ thâm sâu, nho nhã lại lãnh đạm thờ ơ.
Ông ta lướt nhìn một lượt, phía bên dưới kia mọi người không ai không cúi đầu tránh ánh mắt của ông.
Bá khí như vậy, không cần uy hiếp đã sợ, luôn khiến cho người khác không dám tới gần, trong lòng luôn chất chứa sự sợ hãi.
“Đại sư, đây là Hỏa Nguyên Thạch con lấy được từ trong động ma quỷ, mời người kiểm chứng.”
Lý Dao Dao dùng hai tai dâng viên Hỏa Nguyên Thạch lên, ngoan ngoãn bước lên phía trước, đôi tay mảnh khảnh như ngọc như ngà giơ cao dâng lên trên.
Ánh mắt Lãnh dược sư khẽ híp lại, ánh mắt lộ ý tức giận.
Nhưng Lý Dao Dao vẫn còn chỗ dựa dẫm nên không sợ mà vẫn đứng trước mặt ông ta, hai tay dâng cao viên Hỏa Nguyên Thạch lên.
“Hừ!” Lãnh dược sư giành lấy viên Hỏa Nguyên Thạch, đưa cho Dung Vân đại sư.
Dung Vân đại sư cầm lấy rồi xoa xoa trên bề mặt của ba viên Hỏa Nguyên Thạch đó, ánh mắt sâu xa khó hiểu, thần sắc bình thản như biển xanh, ai cũng không đoán được ý nghĩ trong lòng vị đại sư cao cường tuyệt thế này.
“Ba viên đá này quả đúng là do bổn dược sư chôn xuống.” Dung Vân đại sư gật gật đầu, giọng nói lãnh đạm.
Dưới khán đài, Lý Nghiêu Tường và Lý Ngạo Khung đang nhìn nhau, trong ánh mắt hiện rõ sự vui mừng.
Dung Vân đại sư nhìn sắc trời, rồi lại nhìn Lý Dao Dao, cuối cùng gật đầu nói: “Nếu như chỉ có mình ngươi ra được khỏi đó, vậy thì bổn dược sư tuyên bố...”
“Xin dừng lại!” Đột nhiên, một giọng nói từ phía đằng xa vọng tới.
Công lực của người phát ra âm thanh này cũng thâm sâu khó lường như Dung Vân đại sư.
Cách xa như vậy, nhưng giọng nói của hắn lại giống như một người nói ngay bên tai, nhưng là vì muốn tránh không ra mặt.
Lại nói về động ma quỷ.
Bên ngoài đang nhốn nháo hết lên trước tin Tô Lạc chết, nhưng Tô Lạc bên trong động ma quỷ lại sống những ngày yên tĩnh êm ả.
Do linh đạn cầu phát nổ, Tô Lạc bị chấn động mạnh của khí áp, cho nên dẫn tới nội thương.
May mắn đúng vào thời khắc quan trọng có linh thạch kỳ dị hộ thân, nếu không Tô Lạc bây giờ đã hóa thành tro rồi.
Nhưng, do chịu chấn động mạnh, những tảng đó bốn bề đổ xuống, tạo thành một đống hỗn độn, Tô Lạc khó khăn lắm mới từ trong đống đá đó bò ra.
Tô Lạc vốn định tìm đường ra, nhưng nàng ven theo con đường đó hết lần này tới lần khác, đều khiến nàng vô cùng kinh ngạc.
Nàng đã bị lạc đường!
Đây giống như một mê cung lớn, ở mỗi chỗ rẽ sẽ có sáu con đường để lựa chọn, Tô Lạc cảm thấy bản thân sắp trở nên mụ mị đi rồi.
“Tỉnh lại đi.” Tô Lạc bắt lấy Tiểu thần long đang ngủ lơ lửng giữa không trung, chọc chọc vào trán của nó: “Có còn nhớ đường ra không?”
Tiểu thần long vẫy vẫy đuôi, nhìn Tô Lạc bằng ánh mắt vô tội, rồi lại mơ hồ nhìn vô số đường rẽ phía trước, sau đó...
Đôi mắt nói xoay tròn mung lung.
Rất hiển nhiên, Tiểu thần long cũng không biết làm thế nào mới thoát ra được khỏi chỗ này.
Đúng lúc đó, đột nhiên, phía trước truyền tới một âm thanh rất nhỏ, nghe giống như giọng của Bắc Thần Ảnh.
Không thể nào, Bắc Thần Ảnh làm sao có thể vào trong này được chứ?
Tô Lạc tuy rằng không tin, nhưng âm thanh đó càng ngày càng gần.
Cuối cùng, hình dáng của Bắc Thần Ảnh xuất hiện ở phía đầu kia của con đường.
“Tẩu tử!” Giọng nói từ phía xa vang lên khi nhìn thấy Tô Lạc, giọng hắn vốn dĩ sắp lạc đi nhưng giờ đây lại tràn đầy sức lực, kích động chạy từng bước lớn về phía Tô Lạc.
“Đúng là Bắc Thần rồi!” Tô Lạc ngẩn người đứng nguyên tại chỗ, Bắc Thần Ảnh sắc mặt kinh ngạc xuất hiện trước mặt nàng.
Bắc Thần Ảnh vô cùng kích động khi nhìn thấy Tô Lạc.