Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 716: Dung vân bất công (3)




Một lúc sau, Dung Vân đại sư đặt hai tay bên người Tiểu Thần Long, bế thốc nó lên, bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt ông mang theo một tia hứng thú: “Trộm mấy viên?”

Tiểu Thần Long nghiêng đầu suy nghĩ, nghĩ nghĩ một lát, cuối cùng giơ một móng vuốt.

“Chỉ một viên?” Trong mắt Dung Vân đại sư hiện lên một ý cười. Chỉ là ý cười này rất nhạt, trừ ông ra, dường như không ai phát hiện. 

Tiểu Thần Long trưng khuôn mặt nhỏ nhắn, trịnh trọng gật đầu. Chỉ một viên, không có lấy nhiều hơn!

“Ngươi được lắm, thò tay trộm đồ, lại trộm đúng viên tinh thạch quý giá nhất của người ta.” Dung Vân đại sư có chút tức giận mà gõ gõ đầu nó.

Thực ra thì lời nói của Dung Vân đại sư có bẫy rập. 

Trong lúc mọi người còn mờ mịt không biết gì, Dung Vân đại sư đã tẩy sạch tội danh ăn cắp của Tiểu Thần Long.

Thò tay trộm đi một viên tinh thạch quý trọng của người ta, hơn nữa, Tiểu Thần Long còn nhấn mạnh chỉ có một viên. Như vậy, giờ khắc này... Rốt cuộc viên tinh thạch màu tím đâu? Còn cả viên tinh thạch màu xanh dương đâu?

Tiểu Thần Long giơ tay ôm cái đầu nhỏ bị gõ đau, dẩu cái miệng nhỏ ra vẻ uỷ khuất, khiến ai nhìn cũng động lòng. 

Tất cả mọi người đều không tự chủ được, liền tin tưởng con rồng nhỏ dễ thương này chỉ trộm có một viên.

Lý Nghiêu Tường vừa rồi còn cố gắng nén giận, nhưng hắn thấy thái độ này của Dung Vân đại sư thì thấy càng lúc càng không thích hợp. Vì thế, hắn lớn tiếng chen vào nói: “Đại sư, lời này không đúng, sao lại là một viên, rõ ràng là hai viên!”

Tiểu Thần Long xoay người, thở phì phì mà vươn một móng vuốt nhỏ. Một viên! Chỉ có một viên! 

Lý Nghiêu Tường căm hận nói: “Tinh thạch màu xanh dương và tinh thạch màu tím đều không thấy, sao lại chỉ có một viên? Ngươi không những trộm đồ mà còn biết nói dối! Quả thực là hư hỏng!”

Tiểu Thần Long thở phì phì, tiếp tục giơ một móng tay quơ quơ, dường như đang muốn nói nó lấy đi chỉ có một viên. Chỉ có một viên!

Dung Vân đại sư trừng mắt liếc Lý Nghiêu Tường một cái: “Đừng nghĩ vì rồng nhỏ không biết nói tiếng người thì ngươi có thể bôi nhọ nó.” 

Bôi nhọ? Hắn bôi nhọ con rồng nhỏ vô sỉ kia? Lời nói như vậy là sao chứ? Dung Vân đại sư thật quá bất công!

Lý Nghiêu Tường tức giận đến mức thiếu chút liền giậm chân: “Đại sư, sao người lại có thể bất công đến vậy? Rõ ràng nó đã trộm mất hai viên! Tinh thạch trong túi gấm kia là ta đích thân bỏ vào. Chính ta bỏ vào, không lẽ trong đó có mấy viên ta lại không biết sao?”

Dung Vân đại sư nhíu mày, ánh mắt nhàn nhạt ngó hắn một cái: “Đường đường là Dao Trì Nhị cung chủ, sao lại chấp nhặt với một con ma thú?” 

Lý Nghiêu Tường nghẹn tức, ngậm một búng máu trong cổ họng.

Hắn đấu tranh vì quyền lợi của mình mà còn không được sao? Chẳng lẽ ngươi bị trộm đồ mà còn phải quay ra khen đối phương có kỹ thuật trộm đồ tốt? Đây là cái đạo lý quái quỷ gì?

Thật ra thì đây chính là đạo lý của Dung Vân đại sư. 

Thực ra thì bản tính của Dung Vân đại sư và Lãnh Diễm giống nhau như đúc. Đối với người mà mình coi trọng thì vô cùng bênh vực, vô cùng dung túng, vô cùng thiên vị.

Lý Nghiêu Tường không thể nuốt trôi cục tức này, cuối cùng hắn oán hận hỏi: “Theo ý của đại sư, chuyện này phải tính thế nào?”

Dung Vân đại sư lại nhàn nhạt liếc hắn một cái: “Khó có khi nó tìm được đồ vật mà nó yêu thích, cứ để cho nó chơi.” 

Nói cách khác, được Tiểu Thần Long coi trọng tinh thạch của các ngươi, các ngươi nên cảm thấy vinh hạnh mới đúng. Ở nơi này hô to gọi nhỏ mãi, còn ra thể thống gì.

Nghe vậy, Lý Nghiêu Tường tức đến mức thổ huyết. Hắn cảm thấy máu huyết trong người sắp chẳng còn để phun ra ngoài nữa.

Hắn cảm thấy, sống nhiều năm như vậy cũng chưa từng gặp qua tình huống thiên vị một cách “hợp tình hợp lý” như vậy. 

Thực ra, không chỉ là hắn, mà tất cả mọi người cũng đều câm nín mà nhìn Dung Vân đại sư. Bọn họ chưa từng thấy ai bất công như vậy. Đúng là khiến người khác được mở rộng tầm mắt!