Hắn tức giận ném chén trà trong tay xuống đất: “Nha đầu thúi, nó cho rằng nó đã đủ lông đủ cánh rồi sao? Trong mắt nó có còn phụ thân này hay không?”
“Lão gia, hay là người đích thân...”
“Đích thân cái rắm! Cút!” Tô Tử An thở phì phì ngồi xuống lại ghế dựa, hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Lúc này, Tô phủ thật yên tĩnh.
Tô Tử An tức giận trong chốc lát, sau đó lại có cảm giác sởn tóc gáy.
Hắn bây giờ muốn tìm người để trò chuyện, nhưng bỗng nhiên phát hiện, cả Tô phủ to như vậy nhưng đến một người trò chuyện với hắn cũng không có.
Tô Vãn - sớm đã bị ném đến rừng rậm, thi cốt vô tồn.
Tô Thanh - không biết đã được vị cao nhân nào cứu đi, hiện giờ không rõ tung tích.
Tô Tĩnh Vũ - cả người mềm như bông mà nằm trên giường, sống dở chết dở.
Tô phu nhân - giống như Tô Tĩnh Vũ.
Chỉ còn lại duy nhất một mình Tô Khê còn có thể đi đứng chạy nhảy, nhưng lúc nãy đã bị hắn tát cho một cái, bỏ chạy đi đâu không rõ.
Trong Tô phủ hiện giờ, người duy nhất sống dễ chịu lại chính là Tô Lạc, là người trước đây bị tất cả mọi người khinh bỉ miệt thị.
Hai tay Tô Tử An ôm đầu, hắn thực sự nghĩ không thông, chẳng qua chỉ mới có nửa năm, tại sao mọi chuyện lại phát sinh đến bước này?
Tất cả mọi chuyện bắt đầu từ khi nào?
Tất cả đều bắt đầu từ lúc Tô Lạc tỉnh lại.
Thần sắc của Tô Lạc quỷ dị khó lường, lúc rõ ràng lúc u ám, khiến người khác nhìn không rõ.
Lại nói Tô Lạc.
Sau khi trở lại Tử Đằng Uyển, nàng mở tờ giấy của Dung Vân đại sư ra xem, vừa xem qua một cái, không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Đề thứ nhất này đối với nàng mà nói cũng quá khó khăn!
Thu thập bảy viên tinh thạch tương ứng với bảy màu đỏ, cam, vàng, xanh lá, xanh biếc, xanh dương, tím, mỗi màu một viên.
Tô Lạc ai oán ôm chăn bông ở trên giường lăn lộn.
Nàng biết đi nơi nào để tìm tinh thạch màu tím đây?
Tinh thạch màu đỏ, cam, vàng, xanh lá, xanh biếc, xanh dương thì nàng có, bởi vì thủy tinh Tử Ngư trong không gian kia có thể phun tinh thạch như con gà mái đẻ trứng vậy.
Hơn nữa, thủy tinh Tử Ngư của nàng một ngày sẽ phun tinh thạch ba lần.
Cho nên mấy ngày gần đây, Tô Lạc luôn có ý định, một khi có tinh thạch cao cấp xuất hiện, nàng đều giữ lại.
Những viên tinh thạch cấp thấp đều bị nàng và Tiểu Thần Long sử dụng để tu luyện.
Cho nên hiện tại, Tô Lạc có thể có đủ sáu loại tinh thạch, chỉ là viên tinh thạch màu tím nàng thật sự không có.
Nàng căn bản còn chưa từng nhìn thấy tinh thạch màu tím.
Trong thời gian mười ngày, bảo nàng đi nơi nào tìm?
Lúc này, Bắc Thần Ảnh ghé qua thăm nàng một chuyến, nghe nói Tô Lạc phải tìm tinh thạch màu tím, đôi mắt hắn trừng lớn.
“Tinh thạch màu tím? Đề mục này cũng khó khăn quá!”
Tô Lạc ai oán giơ tay đầu hàng: “Đúng vậy. Có trời mới biết tinh thạch màu tím này ở đâu ra mà tìm.”
“Ngươi yên tâm, ta...” Bắc Thần Ảnh đang muốn nói thì bị Tô Lạc cản lại.
“Bắc Thần thế gia của ngươi cách nơi này khoảng vạn dặm, chỉ có thời gian mười ngày, không kịp vừa đi vừa về.” Tô Lạc thở dài.
Hơn nữa, tinh thạch màu tím là đồ vậy trân quý như vậy, Bắc Thần Ảnh làm sao có thể lấy từ gia tộc? Nàng cũng không muốn thiếu hắn một cái ân tình lớn như vậy.
Là một nam nhân lúc nào cũng tươi cười như ánh mặt trời nhưng lúc này đôi mày của Bắc Thần Ảnh đang nhíu chặt: “Dao Trì Lý gia cách đây không xa lắm, mười ngày là đủ thời gian vừa đi vừa về rồi.”
“Ý ngươi là... Dung Vân đại sư đang thiên vị Lý Dao Dao?” Thực ra trong lòng Tô Lạc cũng luôn tồn tại ý nghĩ này, chỉ là nàng không dám xác định.
“Nếu không thì sao? Tại sao không phải ba ngày hay năm ngày, mà nhất thiết phải là mười ngày?” Bắc Thần Ảnh nhíu mày.
“Nhưng nhìn bên ngoài, nàng ta quả thật thích hợp làm đồ đệ của Dung Vân đại sư hơn ta.” Tô Lạc buông thõng tay.
“Nàng ta cũng chỉ biết giả vờ là giỏi, ta chỉ hơi nghi ngờ, nàng ta đã đi theo Dung Vân đại sư hơn nửa năm, tại sao Dung Vân đại sư lại không phát hiện được bộ mặt thật của nàng ta?” Bắc Thần Ảnh nghi hoặc nhíu mày.